Thẩm Hi đang đọc nhật ký thì nghe thấy sau lưng truyền đến vài tiếng động nhỏ, hắn quay đầu nhìn thấy Chu Ngôn Dụ đang dùng tay lần mò tìm kiếm mắt kính."Anh tỉnh?".Thẩm Hi đứng dậy đi đến mép giường, duỗi tay đem mắt kính trên tủ đầu giường bỏ vào trong tay anh."Ừm...!Đã mấy giờ rồi?".Chu Ngôn Dụ xoa xoa đôi mắt rồi mới đem mắt kính mang lên, khi vừa ngủ dậy anh thường mơ hồ một lúc mới có thể hoàn toàn tỉnh táo.
Thẩm Hi nhịn không được xoa nhẹ lên tóc anh, này cũng là thói quen đã có từ lúc nhỏ.
Khi đó Chu Ngôn Dụ không chịu mở miệng nói chuyện, vì muốn để anh không ngại Thẩm Hi sẽ an ủi nói anh không cần sốt ruột rồi dùng động tác này tới trấn an anh.
Chính Chu Ngôn Dụ thật ra cũng rất khẩn trương, không phải anh cố ý không nói lời nào mà là vì vấn đề tâm lí.
Thấy Thẩm Hi nói chuyện với mình nhiều như vậy anh rất lo lắng Thẩm Hi sẽ vì mình không chịu mở miệng mà tức giận.
Nên mỗi lần như vậy anh sẽ khẩn trương mà đi theo phía sau Thẩm hi, sau đó Thẩm Hi theo thói quen sẽ xoa đầu anh, nói anh đừng gấp.
Tới tận bây giờ Thẩm Hi vẫn làm vậy mà Chu Ngôn Dụ trước nay đều sẽ không kháng cự.
Tuy rằng sớm đã không cần trấn an nữa rồi nhưng hai người tiếp xúc thân mật đã thành tự nhiên.
Bọn họ cơ hồ đều không ý thức được những tiếp xúc này còn mang theo ý tứ khác."Mười giờ, bà nội đã ngủ rồi".Ý cười nơi khóe môi Thẩm Hi như gợn sóng, ôn ôn nhu nhu.
Chu Ngôn Dụ nhìn thấy thì cười tươi, trong lòng dâng lên cảm xúc muốn chạm vào khóe miệng của hắn nhưng lại thôi."Sao không đánh thức tôi?".Chu Ngôn Dụ mới tỉnh ngủ giọng nói vừa trầm vừa thấp, Thẩm Hi trả lời anh."Khó thấy được một lần anh ngủ ngon như vậy nên luyến tiếc không muốn đánh thức.
Đói bụng chưa? Dì Tuyết có để riêng đồ ăn cho anh, tôi xuống phòng bếp giúp anh hâm nóng lại một chút rồi mang lên"."Không cần, chờ tôi một chút, tôi rửa mặt rồi cùng cậu xuống phòng bếp".Chu Ngôn Dụ vừa nói vừa xuống giường.
Thẩm Hi xoay người cầm lấy quyển nhật ký, tiếp tục đọc trong lúc chờ Chu Ngôn Dụ.
Trong nhật ký, Chu Ngôn Dụ viết tiếp: Hai mươi năm sau, Thẩm Hi và tôi đều hai mươi tám tuổi.
Bất quá bác sĩ có nói một tin tức mà tôi không muốn tiếp thu chút nào, cho nên "Thời gian xây kén" có thể hoàn thành hay không? Tôi không muốn suy nghĩ về vấn đề này.
Thẩm Hi nhìn ra được tôi đang lo lắng nên đã đề nghị hay là chỉ viết cho mười năm sau.
Nhưng tôi đã từ chối, tôi còn muốn gặp lại Thẩm Hi năm hai mươi tám