Chu Ngôn Dụ không biết nói gì, chỉ rũ mắt tiếp tục ăn cơm.
Thẩm Hi gắp một khối cá, đem xương lựa ra rồi đặt vào chén anh.
"Đã nhiều năm như vậy, hôm nay đọc nhật ký của anh nhớ lại thật nhiều chuyện lúc nhỏ.
Kỳ thật nếu người đó là anh tôi nghĩ nói hay không cũng đều giống nhau, anh đều sẽ hiểu.
Trò chơi của hai mươi năm trước, tuy nói chỉ là trò chơi nhưng đối với anh và tôi nó có ý nghĩa rất quan trọng.
Không cần quan tâm anh bồi tôi hay tôi bồi anh, tôi vẫn luôn thật cảm kích anh lúc nào cũng ở bên cạnh tôi.
Hai chúng ta từ nhỏ đã luôn phải đối mặt với tử vong, chết đối với chúng ta chẳng xa lạ chút nào.
Cũng bởi vì vậy, trên đời không có việc gì quan trọng hơn việc sống thật tốt.
Cho nên vừa rồi tôi đã nghĩ, nếu chúng ta thật sự tìm được "thời gian xây kén" mà năm đó đã chôn xuống, tôi muốn một lần nữa cùng anh ước định mười năm".
Hắn chỉ nói "Mười năm" không hiểu sao lại làm tâm Chu Ngôn Dụ căng thẳng.
Anh buông chén đũa, vươn tay nắm lấy tay Thẩm Hi, nhìn chăm chú vào mắt hắn sau đó gật đầu nói.
"Được, nghe cậu.
Nếu mười năm qua đi vậy lại ước định mười năm, cậu có chịu không?".
"Được".
Thẩm Hi chỉ đáp một chữ, hắn lật tay bao lấy tay Chu Ngôn Dụ, chạm đến hơi lạnh trong lòng bàn tay anh hắn không nhịn được hơi dùng sức nắm chặt.
Có vài lời chẳng ai muốn nói ra, nghĩ cũng chẳng muốn nghĩ đến.
Bọn họ kiên định mà tin tưởng thời gian bên nhau ở tương lai sẽ còn mãi dài lâu.
Hai mươi năm trước, bọn họ cũng ôm ấp ý niệm như vậy từng ngày từng ngày đi tới.
Thời gian phảng phất đọng lại ngay lúc này, Chu Ngôn Dụ yên lặng nhìn Thẩm Hi.
Trong mắt Thẩm Hi tràn đầy ý cười, bọn họ nắm chặt tay như đang trao nhau tín nhiệm cùng sức mạnh.
Qua một lúc lâu, Chu Ngôn Dụ lần thứ hai mở miệng.
"Thẩm Hi...".
Thẩm Hi liền đánh gãy nửa câu sau của anh, nhẹ nhàng mà hứa hẹn ba chữ.
"Anh yên tâm".
Tuy người bệnh là hắn nhưng người lo lắng luôn là Chu Ngôn Dụ.
Cho nên Thẩm Hi vô luận làm chuyện gì đều sẽ ưu tiên suy xét xem làm như vậy có thể khiến Chu Ngôn Dụ lo lắng hay không.
Từ năm tám tuổi, này đã trở thành chuẩn mực sống của hắn.
Mà Chu Ngôn Dụ cũng chậm rãi hình thành thói quen đem hết thảy mọi việc đều ôm hết lên người, chưa bao giờ để Thẩm Hi làm lụng vất vả nhọc lòng.
Lúc đầu cũng có vài trận tranh cãi nhưng nhiều hơn vẫn là cùng nhau thỏa hiệp, đều là vì suy nghĩ cho đối phương.
Trải qua một lần rồi lại một lần tranh cãi, bọn họ mới có thể ở chung với nhau hòa hợp giống như hiện tại.
Một ánh mắt, một động tác là có thể hiểu rõ tâm ý lẫn nhau.
Ăn xong, dọn dẹp sạch sẽ, hai người rời khỏi Thẩm Trạch.
Chỉ khoảng một tiếng sau, xe của Chu Ngôn Dụ đã về tới chung cư, Thẩm Hi ngồi bên cạnh sớm đã lẳng lặng ngủ say.
Chu Ngôn Dụ ngồi trên xe chờ một lát thấy Thẩm Hi không có dấu hiệu tỉnh lại liền tắt máy, đóng cửa sổ, tháo đai an toàn trên người Thẩm