Chu Ngôn Dụ tỉnh dậy không phải vì chuông báo thức mà do ánh nắng bên ngoài quá mức chói mắt, không cần xem đồng hồ trên trường cũng biết lúc này đã qua buổi sáng khá lâu rồi.
Di động không còn ở bên cạnh mắt kính, hiển nhiên là đã bị Thẩm Hi cầm đi.
Chu Ngôn Dụ mang mắt kính lên, đứng dậy đi ra khỏi thư phòng.
Rửa mặt xong, anh đi đến phòng khách, từ trong phòng bếp truyền ra từng đợt mùi thơm của xương sườn.
Đêm qua uống không hết canh, sáng nay Thẩm Hi nấu cháo thuận tay múc vài muỗng canh bỏ vào, lại thả thêm mấy khối xương sườn, nồi cháo đang được ninh chầm chậm trên bếp.
Thẩm Hi đang ngồi trên sô pha đọc sách, nghe được âm thanh liền ngẩng đầu nhìn về phía Chu Ngôn Dụ rồi nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, thấy trên mặt đồng hồ chỉ hướng mười giờ lúc này mới hơi vừa lòng một chút.
Sau đó đối Chu Ngôn Dụ nói.
"Cháo còn phải ninh thêm một lát, anh có thể kiểm tra di động, cuộc gọi đến quá nhiều nên tôi chỉ có thể tắt máy".
Thẩm Hi nói những lời này nửa điểm chột dạ cũng không có, các cuộc gọi của Chu Ngôn Dụ không phải hắn không thể nghe nhưng dù có nghe đối phương cũng chỉ muốn tìm Chu Ngôn Dụ.
Cũng không phải ông chủ là hắn không thể quyết định, mà là bây giờ hắn bắt đầu đi tìm hiểu sự tình sẽ tốn rất nhiều thời gian.
Huống hồ một công ty lớn như vậy thiếu một người cũng sẽ không sập được, cho nên Thẩm Hi mới có thể bình chân yên tâm thoải mái.
Chu Ngôn Dụ nhìn thoáng qua di động, cũng không vội kiểm tra mà trước tiên vào phòng bếp xem nồi cháo một chút.
Mùi thơm của xương sườn tràn đầy khắp phòng bếp, lập tức làm dạ dày người ta sôi lên.
Chu Ngôn Dụ rót cho chính mình một ly nước ấm thật đầy, vừa uống vừa cầm muỗng khuấy cháo, đến khi cháo đã nấu tốt liền tắt lửa.
Cháo xương sườn vừa nóng hầm hập lại vừa thơm phứt trôi xuống bụng làm cơ thể và cả tinh thần của người ăn cùng trở nên phấn chấn.
Một bữa sáng ngon miệng không chỉ khiến người ăn no bụng mà còn tiếp thêm năng lượng để hoạt động cả ngày, cho nên trong ba bữa mỗi ngày Thẩm Hi coi trọng nhất chính là bữa sáng.
Lúc sau, hai người đổi xong quần áo, lái xe đến công ty.
Thẳng đến khi đã ngồi vào xe, Chu Ngôn Dụ mới mở ra di động.
Hiếm khi có một lần Thẩm Hi lái xe, Chu Ngôn Dụ ngồi ở ghế phụ bắt đầu xử lí công việc.
Thứ sáu làm tiệc rượu, tuy người phát thiệp là Thẩm Hi nhưng Hoàng Vịnh Tuyết xung phong nhận việc trang trí nên hai vị nhân vật chính chỉ cần đúng giờ lên sân khấu thôi là được.
Trước đó cũng không cần chuẩn bị kịch bản gì nhưng khó có dịp hai vị ông chủ của công ty tổ chức tiệc rượu sao có thể qua loa được.
Đến ngày, sau khi tan tầm Thẩm Hi cùng Chu Ngôn Dụ lái xe tới khách sạn.
Thẩm Hi từ từ nói.
"Anh nói xem, bọn họ sẽ không bắt chúng ta hôn kiểu Pháp đó chứ?".
Chu Ngôn Dụ mặt vẫn không biểu cảm như cũ, đối hắn nói một câu.
"Tôi chỉ kết giao qua một người bạn gái, bất quá còn chưa có làm được đến bước này".
Thẩm Hi nhịn không được nghiêng mặt qua nhìn anh, có chút tò mò.
"Vậy...!chỉ nắm tay thôi sao?".
Chu Ngôn Dụ lắc lắc đầu, thành thật nói.
"Cô ấy muốn hôn tôi nhưng lúc đụng môi tôi tránh đi".
Khóe miệng Thẩm Hi cong lên, hắn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt lúc đó