Chu Ngôn Dụ nói lời này cũng không sai, dù chuyện có kinh bạo đến mức nào thì cũng chỉ là cảm nhận của người ngoài.
Là người trong cuộc làm sao còn có thể kinh bạo được nữa.
Thái Chí Thành tự biết chính mình đang hỏi một vấn đề quá ngu ngốc nhưng hắn không cam lòng cứ như vậy tay không mà về.
Hắn còn muốn nghe được đáp án chính xác nhất nên lại hỏi.
"Nói như vậy anh cùng Thẩm tổng chẳng lẽ thật sự...".
"Tôi cùng cậu ấy vẫn luôn ở bên nhau, có chuyện gì không đúng sao?".
Chu Ngôn Dụ hỏi lại.
"Không có gì là không đúng, nhưng mà...".
Thái Chí Thành cũng biết hai người vốn dĩ vẫn luôn ở bên nhau, tuy rằng hắn từng hoài nghi qua nhưng sớm đã từ nhiều phương diện tự lật đổ hoài nghi của chính mình.
Hắn vẫn luôn khẳng định bọn họ chỉ đơn thuần là quan hệ cộng sự, tựa như Engels cùng Marx, Holmes cùng Watson.
Hiện tại đột nhiên lại nói với hắn bọn họ căn bản là một đôi, này chẳng phải lại một lần nữa lật đổ suy luận của hắn sao.
Làm hắn đối với phán đoán của mình sinh ra hoài nghi cho nên mới nhịn không được đến thám thính tình huống thực tế một chút.
Vạn nhất bọn họ thật sự là một đôi, hắn còn nghĩ muốn hóng hớt một chút xem hai người ai trên ai dưới...
"Tới rất đúng lúc, cầm văn kiện này về xử lí đi.
Trong vòng...".
Chu Ngôn Dụ vừa nói vừa giơ tay nhìn thoáng qua đồng hồ.
"...năm tiếng sau phải giao đến cho tôi".
Từ khi gặp mặt anh vẫn luôn cúi đầu, hiện tại lại đem một đống văn kiện trên bàn đưa cho Thái Chí Thành.
Lúc này anh mới ngẩng đầu, một bên nói một bên dùng ngón tay đẩy đẩy mắt kính.
Thái Chí Thành vẻ mặt đau khổ bưng một chồng văn kiện thật dày ra khỏi văn phòng của Chu Ngôn Dụ, hướng thang máy đi tới.
Vừa lúc đụng phải Hoàng Vịnh Tuyết cũng đang đợi thang máy, Hoàng Vịnh Tuyết thấy thế một chút cũng không khách khí mà cười ha ha.
Thái Chí Thành chờ cô cười đủ rồi mới tức giận nói.
"Chu tổng nói tôi chuyển lời với cô, kêu cô đừng đến văn phòng Thẩm tổng hóng hớt nữa, nhanh đem phương án tuyên truyền điện ảnh mới giao cho hắn".
Nụ cười trên môi Hoàng Vịnh Tuyết nhất thời cứng lại, không tin được hỏi.
"Sao...!sao anh ta biết tôi đến văn phòng ông chủ?".
"Vừa rồi anh ta gọi điện thoại cho cô nhưng cô không có ở phòng làm việc".
Thái Chí Thành lạnh lùng giải thích.
"Dù vậy cũng chưa chắc tôi ở trong văn phòng ông chủ mà...".
Hoàng Vịnh Tuyết buồn bực, thình lình trừng mắt với Thái Chí Thành.
"Là anh đi tìm anh ta hóng hớt mới có thể để anh ta biết được manh mối.
Hai người bọn họ một người so với một người càng khôn khéo hơn lại còn ăn ý mười phần, anh chui đầu vào lưới thì thôi đi còn lôi tôi theo cùng làm gì.
Anh tự hỏi lại lương