Sáng sớm hôm sau, lúc tỉnh dậy đứa nhỏ có chút ngây ngốc, bé hoài nghi chính mình có phải đang nằm mơ hay không? Một giấc mộng tươi đẹp nhất.
Từ trước đến nay bé chưa từng được ngủ qua một chiếc giường ấm áp thoải mái như vậy, cũng chưa từng được sống trong một hoàn cảnh an tĩnh tốt đẹp đến như vậy.
Những nơi bé từng sống qua, buổi sáng tiếng khóc cùng tiếng mắng không lúc nào ngừng, khi tỉnh dậy bé cũng không dám nằm ở trên giường nhiều thêm một chút nào nữa, luôn là dùng tốt độ nhanh nhất mặc tốt quần áo, nhưng dù cho bé đã thực nỗ lực, vẫn sẽ bị mắng bị đánh, bé vẫn luôn không rõ chính mình rốt cuộc là làm sai chỗ nào, vì cái gì những người đó luôn muốn mắng muốn đánh bé?
"Con đã dậy rồi sao?".
Bên tai truyền đến một giọng nói trầm thấp, bé quay đầu lại ngây ngẩn cả người, đúng rồi, tối hôm qua bé được ngủ ở giữa giường lớn, hai người ba mới dẫn bé về nhà mỗi người đều ngủ ở hai bên người bé, hiện tại một người không có ở đây, lưu lại người luôn thường xuyên tươi cười với bé.
"Ba nhỏ của con đi nấu bữa sáng rồi, chờ sau này con chịu nói chuyện, thì tự mình nói với ba nhỏ con muốn ăn món gì, ba nhỏ sẽ nấu cho con ăn".
Thẩm Hi gối đầu lên cánh tay, nói với đứa nhỏ.
Tròng mắt bé con xoay chuyển, rồi lại trở về vẻ mặt mờ mịt.
"Tay nghề nấu nướng của ba nhỏ con không tồi, ba nhỏ học cái gì cũng đều thực dụng tâm, ba lớn của con thích ba nhỏ của con nhất".
Thẩm Hi đối đứa nhỏ nói.
Bé con nhìn Thẩm Hi, cũng không thể minh bạch "Thích" có nghĩa là gì.
"Sau này con liền sẽ biết, ở nhà, thích cái gì, không thích cái gì, đều là tự do, đừng sợ, bất quá sợ hãi cái gì thì cứ nói ra, nếu con thật sự không chịu mở miệng, ba lớn sẽ dạy con viết chữ, con có muốn học không?".
Thẩm Hi nhớ tới trước kia Chu Ngôn Dụ cũng là từ viết chữ bắt đầu, liền hỏi bé.
Đứa nhỏ nghe vậy mắt sáng rực lên, ở viện phúc lợi những anh chị lớn hơn bé sẽ biết viết chút chữ, bé còn cùng một anh trai học viết "Một, hai, ba", bất quá sau đó bé lại phải rời đi viện phúc lợi, chờ lúc trở về, anh trai đã không còn ở chỗ đó nữa.
"Muốn học thì gật đầu".
Thẩm Hi lại đối bé nói.
Đứa nhỏ không thể nhịn xuống sự dụ hoặc của việc được học viết chữ, liền gật gật đầu.
"Tốt, vậy bây giờ chúng ta rời giường trước".
Thẩm Hi xoa xoa đầu đứa nhỏ, nói.
Bé con vội vàng rời giường mặc quần áo, bé tay ngắn chân ngắn, thoạt nhìn liền có vẻ có chút vụng về, nhưng bé cũng không cần người khác hỗ trợ, từ đầu đến chân đều dựa vào chính mình chậm rãi mặc xong quần áo, động tác của Thẩm Hi đương nhiên nhanh hơn bé rất nhiều, hắn đi trước một bước vào phòng rửa mặt, lúc hắn ra tới liền thấy bé ngoan kia đứng ở trên giường lớn đang nỗ lực gấp chăn mền.
Thẩm Hi không khỏi mỉm cười, ở trong mắt hắn đứa trẻ nhỏ như vậy lại một hai phải tự mình đem chăn mền trên một chiếc giường lớn qua đỉnh đầu gấp gọn, ngưỡng đầu đem góc chăn chập vào nhau, bộ dáng nghiêm túc làm hắn buồn cười.
Thẩm Hi đi đến mép giường ôm đứa nhỏ xuống dưới một phen, cười nói.
"Chờ sau này con có phòng riêng rồi lại gấp tiếp, cái này không cần con hỗ trợ".
Bất quá khi đứa nhỏ cùng Thẩm Hi đi đến phòng khách, Thẩm Hi nhìn thấy Chu Ngôn Dụ đang bưng bữa sáng ra tới liền nói.
"Nhạc Nhạc nhà chúng ta thật sự ngoan ngoãn hiểu chuyện, biết tự mình mặc quần áo lại còn gấp chăn, làm ba lớn như anh không có đất dụng võ".
Chu Ngôn Dụ liếc mắt nhìn đứa nhỏ một cái, cũng không keo kiệt khích lệ bé.
"Vậy thì phải khen thưởng cho Nhạc Nhạc nhà chúng ta thôi, con muốn thứ gì sau này cứ nói với hai ba, không muốn nói thì đi học viết chữ, hôm nay sẽ đi mua văn phòng phẩm cho con".
Thẩm Hi vừa nghe vậy lập tức cười cong đôi mắt.
"Vừa rồi anh cũng mới nói muốn dạy con viết chữ, chúng ta thật là tâm đầu ý hợp".
Hắn lại khom lưng hỏi đứa nhỏ.
"Nhạc Nhạc, con nói xem ba lớn cùng ba nhỏ của con có phải trời sinh một đôi hay không?".
Chu Ngôn Dụ nghe vậy bất đắc dĩ lắc đầu, đứa nhỏ vừa rồi mới nghe Thẩm Hi nói "Thích ba nhỏ của con nhất", lúc này lại được khen, còn có điểm ngốc, liền vô ý thức gật gật đầu, Thẩm Hi vui vẻ, xoa bóp khuôn mặt nhỏ của bé.
"Con trai của chúng ta cũng thật biết cách cổ vũ người khác".
Tâm phòng bị của đứa nhỏ tuy rằng nặng, chính là trải qua một ngày một đêm hôm qua, bé biết nơi này là an toàn, ít nhất tạm thời không cần lo lắng sẽ bị đánh, bọn họ còn nói muốn dạy bé học viết chữ, bé nghĩ nếu như vậy, hẳn là còn có thể ở lại nơi này một đoạn thời gian, chính là bé vẫn thật cẩn thận như cũ, liền sợ một khi chính mình không cẩn thận làm sai chỗ nào chọc người sinh khí.
Thẩm Hi cùng Chu Ngôn Dụ sao có thể không nhìn ra tới, nhưng cảm giác an toàn không phải sớm chiều là có thể bồi dưỡng ra được, cần phải từ từ.
Bữa sáng là hoành thánh nhân thịt tươi, đứa nhỏ lần đầu tiên hưởng qua hoành thánh nóng hôi hổi tươi ngon như vậy, ăn một ngụm liền dừng không được, đem từng cái từng cái hoành thánh vớt sạch sẽ, sau đó đem nước canh hoành thánh cũng uống đến thấy đáy, cũng may mắn Chu Ngôn Dụ không múc cho bé quá nhiều, nếu không liền sợ đứa nhỏ đã ăn đến no căng.
Bé con ăn xong bữa sáng, bò xuống khỏi ghế dựa, tự mình đem chén không vào phòng bếp.
Ăn xong bữa sáng một nhà ba người cùng nhau ra cửa, Chu Ngôn Dụ lái xe, đưa Thẩm Hi đến công ty trước, sau đó lại chuyển hướng đi tới Lan Hinh Uyển, bé con ngồi ở ghế phụ, trên người đeo dây an toàn, đầu nhỏ xoay chín mươi độ chuyển hướng ra ngoài cửa sổ, thân người bé thấp, dọc theo đường đi đều là ngẩng cổ xem cảnh sắc ngoài cửa sổ xe, lúc xe chạy vào đường hầm, đứa nhỏ mới quay đầu nhìn phía trước, một hồi lâu không nhịn xuống nổi lại lặng lẽ nhìn Chu Ngôn Dụ một cái, Chu Ngôn Dụ cảm nhận được, đối bé nói một câu.
"Chúng ta sắp tới rồi".
Đứa nhỏ nhìn chăm chăm về phía trước, đường hầm không dài, rất nhanh liền nhìn thấy điểm ra, sau đó không lâu, một rừng lá phong liền ánh vào đáy mát bé, đẹp đến diệu kỳ.
"Nhà của chúng ta ở phía sau rừng phong này".
Chu Ngôn Dụ lại nói.
Đứa nhỏ mở to hai mắt nhìn, cảnh đẹp trước mắt thật sự giống như là tranh vẽ trong truyện cổ tích, bé còn chưa từng gặp qua cảnh sắc xinh đẹp đến như vậy, phía sau rừng lá phong mơ hồ có thể nhìn thấy phòng ốc đan xen lẫn nhau, làm cho bé không nhịn được sinh ra thật nhiều chờ mong, thậm chí còn có chút kìm nén không được sự hưng phấn, trước đó bé căn bản không hề