Rốt cuộc, tiểu Thẩm Nhạc cũng đã chờ được tới ngày chuyển nhà.
Buổi sáng tỉnh dậy, vừa mở mắt ra quần áo đều chưa kịp mặc, bé liền lăn qua bò dậy ở trên tờ lịch đánh một cái dấu xóa, bé chờ không kịp muốn đi đến nhà mới ngay, tuy rằng nơi này bé ở gần nửa năm đã sớm quen thuộc, chính là nhà mới thật sự quá tốt đẹp, nơi đó có giá sách, màn cửa cùng các đồ trang trí nhỏ do tự tay bé chọn lựa, còn có một căn phòng hoàn toàn thuộc về bé, tuy rằng bé rất luyến tiếc mỗi ngày được cùng hai ba ngủ chung, chính là bé cũng biết đây là đặc quyền mà chỉ trẻ nhỏ mới có, bé càng hy vọng chính mình có thể mau mau lớn lên, trưởng thành mới có thể giúp các ba làm việc, đứa nhỏ sau khi lớn lên đều phải ngủ một người, trừ phi bé cũng có thể tìm được một người nguyện ý bồi bé ngủ, tựa như hai ba vậy.
Hưng phấn khi chuyển nhà không chỉ mỗi bé mà ba lớn cũng vậy, còn ba nhỏ thì vẫn bát phong bất động gợn sóng bất kinh ở trong phòng bếp nấu bữa sáng, Nhóc Nhát Gan ngửi được mùi hương liền ghé vào bên chân Chu Ngôn Dụ, đây là cảnh tượng sáng sớm mỗi ngày đều có thể nhìn thấy được.
Ba lớn lại không giống vậy, những ngày bình thường vốn dĩ ba lớn sẽ dậy cùng một giờ với bé, sau khi rửa mặt xong vừa lúc có thể ăn bữa sáng, hôm nay ba lớn dậy rất sớm, đang đi qua đi lại khắp nơi trong nhà, nhìn xem có để sót đồ vật nào có chưa đóng gói hay không, thấy Thẩm Nhạc rời giường, liền đi vào phòng ngủ đem chăn cùng gối đầu đều xếp gọn.
"Ăn cơm trước, lát nữa em sẽ tới dọn chăn".
Bữa sáng là hoành thánh Thẩm Hi thích ăn nhất, cũng là món mà hiện tại Thẩm Nhạc yêu nhất, Chu Ngôn Dụ đem người còn ở bên cạnh sô pha thu thập chăn đẩy đến góc bàn ăn, nói.
Tiểu Thẩm Nhạc giúp mèo con rửa tay xong cũng ngồi vào bàn ăn, ba người chỉnh chỉnh tề tề bắt đầu ăn bữa sáng, mỗi khi đến lúc này, trong lòng tiểu Thẩm Nhạc đều cảm thấy rất là vui mừng.
Ở trong ngôi nhà này, tiểu Thẩm Nhạc càng ngày càng thả lỏng, bé thích tìm ba lớn hỏi đông hỏi tây, gần nhất bé bắt đầu cùng ba lớn làm vài chuyện, như là thả hoa hồng giấy vào trong túi ba nhỏ, hoặc là ở lịch trình làm việc của ba nhỏ kẹp một thẻ kẹp sách tự mình vẽ, mà những chuyện này ba lớn đều có ra một phần lực, gần nhất bé bắt đầu cân nhắc nhờ ba lớn cung cấp chút tiền tiêu vặt, từ khăn quàng cổ tới bao tay, vớ đều nghiên cứu qua một lần, còn nhờ ba lớn giúp bé tìm một người có kỹ thuật tốt đến dạy, càng là muốn nhờ ba lớn yểm trợ giúp bé, bất quá chờ dọn nhà xong, bé có phòng của chính mình, còn có nhà gỗ nhỏ trên cây, bé liền có không gian riêng, mới có thể ở bên trong làm bất cứ chuyện gì cơ mật, đương nhiên, bé đã hứa với các ba, tuyệt đối sẽ không ở bên trong làm chuyện xấu.
Sau bữa sáng không bao lâu xe vận tải liền tới, từng thùng đồ vật đã được đóng gói tốt lục tục dọn lên xe, Thẩm Hi cùng Chu Ngôn Dụ mỗi người lái một chiếc xe, Thẩm Nhạc mang theo Nhóc Nhát Gan ngồi lên xe Thẩm Hi, Chu Ngôn Dụ đi Thẩm Trạch đón bà nội Thẩm cùng dì Tuyết, bởi vì sự chờ mong đối với nhà mới vượt xa sự lưu luyến đối với chỗ ở cũ nên một nhà ba người thêm một con mèo thoạt nhìn rất là vô tình, đầu cũng không quay lại mà rời đi tiểu khu.
Xe vận tải vận chuyển tất cả đều là đồ dùng hằng ngày, quần áo cùng hai cái kệ sách to chứa đầy sách, còn có một ít đồ trang trí nhỏ, đồ dùng ở nhà mới đã sớm được an bài thỏa đáng, có vài món là đặt làm, có vài món là mua, toàn bộ đồ dùng phải chọn và đợi tận ba tháng, chuyển nhà vào mùa xuân về hoa nở, trong nhà đã dụng ý chuẩn bị cho bà nội Thẩm và dì Tuyết mỗi người một phòng, như vậy mỗi lần tới đều có thể trụ lại mấy ngày.
Thẩm Hi kêu người đem tất cả đồ dùng đều dọn đến địa điểm chỉ định ở lầu hai, tất cả sách đều để ở thư phòng, từng thùng quần áo chăn bông đều đã được đánh dấu xếp vào đúng phòng mỗi người, nhân thời gian đợi Chu Ngôn Dụ trở về, Thẩm Nhạc cũng an bài cho mèo con thật tốt, liền để Nhóc Nhát Gan trụ lại trong nhà gỗ nhỏ trên cây của bé đi, Thẩm Hi chậm rì rì ở trên lầu mở ra từng thùng đồ vật, hắn không chút để ý ngồi xổm bên cạnh thùng đồ, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, chỗ đó ánh mặt trời vừa lúc, chóp mũi tràn đầy hương vị tươi mát của cây rừng, bên tai mơ hồ truyền đến thanh âm của Thẩm Nhạc, Thẩm Hi đều có thể tưởng tượng được bộ dáng đứa nhỏ đang không ngại phiền phức mà lải nhải giới thiệu cho Nhóc Nhát Gan nhà gỗ nhỏ trên cây của mình, qua không bao lâu, một tiếng xe ngắn ngủi vang lên, Thẩm Hi lấy lại tinh thần, là Chu Ngôn Dụ đã về đến nhà.
Chu Ngôn Dụ ngừng xe, đi ra cốp sau dọn đồ vật, bà nội Thẩm cùng dì Tuyết tới, hành lý là không thể thiếu, trừ cái này ra, còn có nguyên liệu nấu ăn mà các bà đã chuẩn bị vì lần chuyển nhà này, bao lớn bao nhỏ, dì Tuyết cùng Dư quản gia lần này tự lái xe đến, hơn nữa dì Tuyết chuẩn bị quá nhiều nguyên liệu nấu ăn, hai cái cốp xe đều bị bà chất đến tràn đầy.
Đồ vật đều là Chu Ngôn Dụ cùng Dư quản gia thu dọn, Thẩm Hi dẫn bà nội cùng dì Tuyết đi tham quan nhà mới, lần đầu tiên các bà tới nên mới mẻ mười phần, không thể không nói vị trí nhà mới được trời ưu ái quá mức, u tĩnh an cùng.
Không gian phòng khách rất lớn, chỉ bày một chiếc bàn dài dùng để chiêu đãi khách, cũng có thể ở trên bàn dài xử lý công việc, trừ cái này ra chính là giá sách, lợi dụng phần không gian phía dưới cầu thang phòng khách bày tất cả sách của Thẩm Nhạc cùng mấy món đồ chơi, Thẩm Hi cùng Chu Ngôn Dụ mỗi người chiếm một cái giá sách, nội dung cùng bài trí đều do từng người xử lý, còn thừa tất cả đều để không, lại nói bàn, tủ đều dùng chất liệu gỗ nên kết cấu có vẻ trầm ổn cổ xưa.
"Chỗ này trang trí chút hoa sẽ rất đẹp".
Bà nội Thẩm chỉ vào một góc kệ sách nói.
"Mẹ con cũng nói như vậy".
Thẩm Hi bồi bà nội vừa nhìn vừa nói.
"Bà cố!".
Thẩm Nhạc vui sướng chạy vào, bé vừa nghe thấy động tĩnh liền từ nhà gỗ nhỏ trên cây bò xuống dưới, Nhóc Nhát Gan đi theo phía sau bé.
"Nhạc Nhạc, con có thích nơi này không?".
Bà nội Thẩm buồn cười mà