Người thích người trong mỗi hoàn cảnh khác nhau.
Lúc đó lãng mạn, lúc đó đơn giản, lúc đó họ cảm thấy thích hợp hoặc sống hết cả đời người cũng chưa chắc tìm gặp được một người như vậy.
Cái gì mà thích hợp hay không? Cái gì mà dù biết trước không có tương lai tôi vẫn quyết định yêu đương với anh?
Hai người bên cạnh nhau lâu dài rồi sẽ tự thấy đây là cái duyên.
Yêu nhau lâu rồi sẽ có cái nợ.
Nợ nhau thì sẽ không dễ dàng buông tha nhau.
Đến chết cũng không buông.
Mr.
Tùng như mọi hôm đi qua bàn làm việc của thư kí nhưng hôm nay có chút lạ.
Mới sáng sớm mà thư kí Hân cứ tập trung nhìn vào điện thoại mãi không để ý gì "Này thư kí Hân."
"..."
Mr.
Tùng lớn tiếng "Ngọc Hân."
Thư kí Hân giật mình suýt nữa là rơi mất điện thoại, lúc ngước mặt lên thấy Mr.
Tùng liền vội đứng dậy "Xin lỗi giám đốc."
Mr.
Tùng nhìn cô, vẻ mặt ủ rũ của thư kí Hân làm lấn át cả buổi sáng vui vẻ của anh "Ở đây không tiện, vào phòng rồi nói."
Thư kí Hân tâm trạng lo lắng, luôn miệng cầu trời đừng có mà trừ lương.
Mr.
Tùng tựa người lên cạnh sô pha "Sao cô lại mắc lỗi cơ bản thế này, tôi có chút thất vọng."
Thư kí Hân cúi người một cái "Xin lỗi giám đốc."
Mr.
Tùng lo lắng, nhẹ giọng quan tâm "Vẫn còn không khỏe?"
Thư kí Hân lắc đầu "Lúc nãy ba tôi nhắn bảo về nhà dùng bữa, hẳn là muốn tôi làm lành với dì."
Thư kí Hân đi lại cởi áo khoác ngoài ra cho Mr.
Tùng rồi treo lên giá.
Anh cũng thuận theo rồi lại ghế ngồi "Không muốn thì không đi."
Thư kí Hân hơi cúi đầu nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại đang cầm trên tay "Nếu không đi có nghĩa là đối đầu với ba tôi rồi, tôi chỉ còn mỗi người thân là ông ấy."
Mr.
Tùng nhíu mày tức giận "Không phải đứa con trai riêng của bà mẹ kế đó muốn làm bậy với cô à.
Không cần nhịn, tôi còn đây, vẫn có khả năng chống lưng cho cô."
Thư kí Hân đi lại gần bàn giám đốc cầm chiếc máy tính bảng lên "Giám đốc không cần để tâm, để tôi đọc lịch trình hôm nay cho anh."
Mr.
Tùng nhìn người đối diện không muốn nhắc đến chuyện này cũng không cố nói tiếp, cứ ngồi đó nhìn cô đọc mãi "Được rồi."
Thư kí Hân nói "Tôi xin phép."
Gần một năm trước, ba của thư kí Hân dẫn một người phụ nữ và một người đàn ông trạc tuổi mình về nhà.
Ông ấy ngỏ lời muốn cưới bà ta về làm vợ.
Lúc đầu cô còn tưởng ba cô có con ngoài giá thú, cũng may người đàn ông kia với cô không cùng huyết thống.
Ít ra người ba này vẫn chưa từng phản bội hai mẹ con cô.
Cũng chính ngày hôm đó người anh này cứ nói những lời dụ dỗ, có những hành động kì lạ, nói với ba thì ông lại không can thiệp.
Cảm giác người con duy nhất của ông không bằng cả đứa con riêng của vợ nên cô chỉ đành dọn ra ở một mình.
Bây giờ ông ấy lại muốn gia đình hòa thuận sao, thật...! nực cười.
Thường thì cuối tuần công ty sẽ rất bận, mãi đến tối khi mọi người đã về hết thì đèn phòng giám đốc vẫn chưa được phép nghỉ, bàn thư kí bên ngoài cũng còn sáng.
Làm xong phần tài liệu cuối cùng, thư kí Hân vươn vai một cái nhìn cung quanh một lượt.
Cô thở dài rồi mang vào phòng giám đốc.
Lúc chỉ còn hai người cô cũng không gõ cửa mà trực tiếp đi thẳng vào "Giám..."
Vừa mới bước vào đã thấy Mr.
Tùng nằm ngủ trên bàn.
Thư kí Hân cũng không nói gì, hết sức nhẹ nhàng chậm rãi đi vào đặt tài liệu lên bàn, cố gắng không gây tiếng động.
Lúc này tay không còn cầm gì, thư kí Hân cúi người xuống tháo giày cao gót ra.
Cô vừa đứng dậy định ra ngoài thì Mr.
Tùng lên tiếng "Đứng lại."
Thư kí Hân nói "Anh tỉnh rồi."
Mr.
Tùng đưa tay lấy áo khoác "Xong cả rồi à, tôi đưa cô về."
Thư kí Hân gật đầu "Được."
Mr.
Tùng nhìn xuống chân cô "Mang giày vào, sàn lạnh."
Người thư kí này quả thật tận tâm tận lực.
Thu dọn đồ xong thư kí Hân và Mr.
Tùng cùng nhau về.
Lúc thang máy đang đi xuống thì đột ngột dừng lại.
Đèn trong thang máy bỗng tắt.
Mọi việc diễn ra quá đột ngột nên thư kí Hân xém tí nữa thì ngã, cũng may nắm được thanh cầm "Giám đốc à, anh đâu rồi."
"Tôi vẫn ở đây" Mr.
Tùng tự nhiên lấy điện thoại từ túi quần ra bật đèn flash lên.
Lúc này thư kí Hân cũng vội lục điện thoại trong túi xách làm theo.
Mr.
Tùng nhấn nút khẩn cấp gọi người đến giúp, cả hai cùng ngồi đợi trong thang máy một lúc.
Khi anh vô tình nhìn qua thì thấy thư kí Hân có chút run, vội lại đặt tay lên vai cô lay nhẹ "Cô sao vậy?"
Thư kí Hân nói "Có chút khó thở thôi."
Mr.
Tùng buông tay đang ra, tự cảm thấy bản thân đã quá thân mật "Thở chậm thôi."
Ngồi như này mãi cũng không phải cách, Mr.
Tùng nghĩ nên nói chuyện một chút, nghĩ mãi mới phát hiện ra ngoài chủ đề công việc, họ chẳng có gì để nói cả.
Ánh đèn một lần nữa mờ dần rồi tắt đi, có vẻ điện thoại Mr.
Tùng hết pin rồi.
Bây giờ chỉ còn lại chút ánh sáng ít ỏi, muốn thấy rõ mặt đối phương thôi cũng là chuyện khó.
Thư kí Hân nói "Tôi từng có một người bạn, cô ấy rất sợ tối."
Không ngờ trong tình cảnh này, thư kí Hân lại là người bắt chuyện trước, Mr.
Tùng nghe được liền tiếp lời "Tại sao lại sợ?"
Thư kí Hân lắc đầu tỏ ý không biết.
Cô xoa
Mr.
Tùng nhẹ giọng "Cô cũng sợ?"
Thư kí Hân nói "Không hẳn, chỉ là lúc nãy đèn tắt hết đi, lại nhớ đến một chuyện."
Mr.
Tùng nói "Có thể tâm sự không?"
Thư kí Hân ngồi co người lại đưa hai tay ôm lấy chân, đặt cằm tựa lên đầu gối "Cũng không phải việc gì quan trọng, ngày mà bỏ nhà đi không tìm được chỗ ở,