Editor: Mông Nhỏ
Cụ ông cụ bà của Dụ Lan Xuyên đều qua đời trước khi anh sinh ra, nên không biết rõ lắm, ngoại trừ cái này, đời ông nội nhà bọn họ là một ông lão phóng túng, đời cha của anh là một ông trung niên phóng túng, lấy này suy ra, có thể coi là một gia tộc ""Sóng sau đè sóng trước, người này càng phóng túng hơn so với người kia""(*) ---- Về phần bản thân anh, mặc dù bây giờ nhìn coi như rất có nhân dạng, nhưng chuyện sau này cũng không ai biết, cũng không chắc là anh có đang trong thời kì ủ bệnh hay không.
(*)nguyên văn là "Hậu lãng thôi tiền lãng, nhất lãng bỉ nhất lãng"", mình đoán ở đây tác giả có chơi chữ với từ lãng (vừa có nghĩa là phóng túng, vừa có nghĩa là sóng)
Mẹ của Dụ Lan Xuyên lại là người hoàn toàn tương phản. Bà là người liều mạng theo chủ nghĩa hoàn mỹ, cả đời nghiêm khắc kỷ luật, càng nghiêm khắc hơn với người khác, hết lòng tin theo ""Người không có mối lo xa, ắt có ưu tư gần", mỗi thời mỗi khắc đều lo âu, còn có khống chế dục phi thường mạnh.
Hai vị này kết hợp, liền giống như ngựa hoang lớn(*) yêu bùn xi măng, nhân phẩm thì không có vấn đề gì, chỉ là đơn thuần không hợp kết duyên.
(*)ngựa hoang lớn: những hãng xe lớn như Ferrari, Porsche, Ford Mustang dùng logo con ngựa trên những mẫu xe thể thao mạnh mẽ
Di truyền gen phóng túng của Dụ gia, Dụ Lan Xuyên từ nhỏ liền ""Trong sự ngoan ngoãn mang theo ngang tàng", đặc biệt là giai đoạn trung học, tuy rằng về cơ bản cũng theo khuôn phép cũ, nhưng khi cần đến chính mình chủ động làm, một khi có người tới can thiệp, anh tuyệt đối là bằng mặt không bằng lòng.
Thời điểm Lưu Trọng Tề mới sinh ra, mẹ anh có chút uất ức sau khi sinh, cảm xúc lên xuống rất lớn, khống chế dục ngày thường còn có thể khắc chế cũng trở nên trầm trọng hơn, náo loạn khiến trong nhà thường xuyên gà bay chó sủa. Vừa lúc ấy mới khai giảng, tâm tính Dụ Lan Xuyên vẫn còn sự xốc nổi trong kì nghỉ hè, chưa kịp điều chỉnh tốt trạng thái, bài tập liền viết có lệ một chút, bị mẹ anh nhìn thấy lúc cảm xúc không bị khống chế, một phen xé, yêu cầu anh viết lại, còn tuyên bố sẽ gọi điện cho giáo viên của anh.
Mười lăm năm trước, Dụ Lan Xuyên lúc trung học cũng không tranh cãi với bà, yên lặng chép lại bài tập một lần, buổi tối nhân lúc người lớn ngủ, anh thu thập đồ đạc, ngay cả tờ giấy cũng không lưu lại, rời nhà trốn đi.
Chỉ có điều dù cùng là rời nhà trốn đi, anh cảm thấy mình giỏi hơn Lưu Trọng Tề một chút. Thằng nhóc Lưu Trọng Tề kia hoàn toàn là nhất thời xúc động, ngay cả dừng chân ở đâu cũng chưa nghĩ ra, Dụ Lan Xuyên năm đó lại có kế hoạch rất rõ ràng ---- anh tính toán trước tiên đến nhà ông nội ở nhờ một lúc, sau đó tìm lý do xin trọ ở trường, về sau cũng không về nhà nữa, mắt không thấy tâm không phiền.
Nghĩ lại, về sau mẹ anh thực hành giáo dục theo ""Cách nuôi thả"" với đứa nhỏ hơn, hẳn là đã rút ra bài học.
Ngày đó, Dụ Lan Xuyên đêm hôm khuya khoắt đánh xe tới viện 110, gõ cửa hồi lâu, không ai trả lời. Ngày lễ tết dù sao anh cũng tới ở, tự có chìa khoá nhà ông nội, liền mở cửa tiến vào. Cửa phòng ngủ của ông cụ mở, tiểu Dụ Lan Xuyên thò đầu nhìn thoáng qua, phát hiện chăn bị lật ra, hình như ông cụ đã nằm xuống, không biết có chuyện gì lại vội vàng đi ra ngoài.
Tiểu Dụ Lan Xuyên đợi một lúc, buồn ngủ không mở được mắt, bèn treo cặp sách ở cửa sau, đến phòng nhỏ đi ngủ. Vốn tưởng rằng ngày hôm sau vừa mở mắt ra là có thể được ăn cơm rang của ông cụ, sáng sớm thức dậy mới phát hiện, ông cụ một đêm không trở lại. Cậu tìm kiếm trong phòng một vòng, cuối cùng ở bên cạnh điện thoại bàn cũ tìm được một tờ giấy viết ngoáy, có người dùng bút chì vẽ một cái địa chỉ, tiểu Dụ Lan Xuyên nhận ra được mấy chữ ""Hẻm sau Ao Sình"".
Hôm đó vừa lúc thứ bảy, gấu con(*) không ai trông nom, một chút liền tràn đầy lòng hiếu kỳ, dựa theo tờ giấy mò đến ""Hẻm sau Ao Sình"" trong truyền thuyết thám hiểm, còn mua một túi bánh bao nhỏ ven đường, kết quả bánh bao chưa ăn xong, cậu liền lạc đường ở hẻm nhỏ rắc rối phức tạp. Vừa định tìm người hỏi đường, liền bị đánh ngất nhét vào trong xe.
Cô bé kia để cậu ở lại nhà máy xử lí rác rưởi, rồi tự mình chạy ra. Cậu ở trong đống rác hôi thối hoảng sợ nghe âm thanh huyên náo từ cách đó không xa truyền tới, hướng đến nơi xa hơn. Người thì tức giận mắng, tiếng chó sủa thay đổi âm điệu, thê lương tựa như tiếng sói tru.
Cậu liều mạng duỗi dài lỗ tai, muốn nghe thấy đôi câu vài lời của cô bé kia, thế nhưng lại không có.
Cậu muốn bò ra ngoài từ nơi đó, đi tìm cô, nhưng mà những người đó tới quá nhanh, chạy trốn cũng quá nhanh, cậu còn chưa kịp phản ứng lại, bọn họ liền không biết đuổi theo cô bé kia tới tận đâu rồi. Tiểu Dụ Lan Xuyên một mình núp trong bóng tối, nhìn không thấy nghe không được, trong lòng liền tràn đầy tưởng tượng các loại quỷ ảnh lay động, một lúc là cô bé ấy bị những người đó bắt được, một lúc lại là chó săn lớn nhào tới cắn chết cô...
Cho đến sáng sớm hôm sau, có xe rác tới, cậu mới được cứu ra. Ông nội tìm cậu một ngày một đêm, tóc cũng sắp bạc trắng.
Chính là một lần đó, Dụ Lan Xuyên mới biết ông nội không phải người bình thường, thế giới thần bí che giấu bên người vạch trần một góc với anh. Về sau, đám tội phạm bắt cóc cùng hung cực ác kia bị bắt được, Dụ Lan Xuyên mới biết, anh thật ra bị cuốn vào một hồi giang hồ phân tranh. Có người nhìn chằm chằm vào viện 110, anh vừa ra khỏi cửa liền bị người đuổi theo, viện 110 gần trung tâm thành phố, vốn là đối phương cũng không dám làm gì, ai biết anh tự chạy đến hẻm sau Ao Sình, tự chui đầu vào lưới.
Nhưng cô bé cứu anh lúc ấy, lại không có ai gặp qua. Sau khi nghe tiểu Dụ Lan Xuyên nói xong, ông cụ Dụ Hoài Đức cũng từng đi tìm kiếm hỏi thăm, không thu hoạch được gì, tất cả mọi người hoài nghi cô bé ấy chẳng qua chỉ là do anh cực độ sợ hãi tưởng tượng ra mà thôi.
Chỉ có Dụ Lan Xuyên tự biết là không phải, anh đã qua tuổi không phân rõ thực tế với tưởng tượng, vả lại, coi nhưng đúng là tưởng tượng, có Tôn Ngộ Không và Transformers cho anh chọn, anh thế nào lại tưởng tượng ra một cô bé gầy yếu.
Cô bé tung tích không rõ đó hành hạ anh gần nửa năm, là diễn viên chính trong mọi cơn ác mộng của anh.
Từ đó về sau, Dụ Lan Xuyên cũng không trải qua chuyện khác người, cũng không vượt qua những bức tranh mình dọn dẹp, mà còn quấn lấy ông nội học bí quyết Hàn Giang Thất.
Đúng rồi, Dụ Lan Xuyên chợt nhớ tới ---- thời điểm sớm nhất anh học kiếm là lúc còn nhỏ, không có ý thức đề phòng đột quỵ, có thể tiếp tục kiên trì ước nguyện ban đầu, chính là để về sau lúc gặp nguy hiểm có thể bảo hộ chính mình và người khác, không đến nỗi kinh hoảng, không đến nỗi hối tiếc không kịp...
Cũng có thể nói, là bởi vì cô.
Ngày đó, cô bị những người đó đuổi kịp không?
Về sau lại xảy ra chuyện gì?
Những năm này cô vẫn ở lại hẻm sau Ao Sình sao? Hay là đi chỗ khác... Tay sao lại bị như vậy?
Dụ Lan Xuyên có chất lượng giấc ngủ luôn luôn rất cao lăn qua lộn lại một đêm.
Qua vài lần tiếp xúc, Cam Khanh người này thoạt nhìn hiền hoà, thực ra thì lòng dạ rất sâu, tuyệt đối không phải người mù quáng thân thiết với người khác. Những chuyện mà anh khẩn cấp muốn biết, trực tiếp đi hỏi khẳng định không có kết quả, hơn nữa đã nhiều năm như vậy, cô thoạt nhìn dường như đã không nhớ rõ anh.
""Không sao,"" Dụ Lan Xuyên nghĩ thầm, ""Cô chờ đó.""
Cam Khanh luôn luôn ngủ sớm dậy sớm, sáng sớm lấy di động ra xem thời gian, mới phát hiện ngày hôm qua tán gẫu trên Wechat xong liền ngủ, ngay cả giao diện cũng chưa đóng, cô vừa bò dậy rửa mặt, vừa thuận tay lật ghi chép của Dụ Lan Xuyên trong vòng bạn bè giải sầu.
Tên Wechat của tiểu Dụ gia chính là ""Dụ Lan Xuyên"", avatar là chữ ký viết tay của anh, vô cùng đơn giản thô bạo, phát trong vòng bạn bè chưa bao giờ xoá, Cam Khanh tuỳ tiện liếc một cái, chỉ thấy bên trong tất cả đều là ""Xu thế chính sách tiền tệ"", ""Giải thích cách đọc luật pháp XX mới"", series ""Toàn cầu XXX"", thấy thế cô liền một cái đầu lớn thành hai cái, còn tưởng rằng mình vào nhầm trang công chúng tin tức tài chính kinh tế.
Đúng lúc này, vòng bạn bè đổi mới nhắc nhở, Cam Khanh tiện tay lướt qua, phát hiện Minh chủ tiên sinh cách vách sáng sớm đã chuyển tiếp một bài báo, tựa đề là ""Không ăn kiêng, là hưởng thụ cuộc sống hay là thả bay chính mình?""
Bức ảnh phối với bài văn là hình bánh cookie và "Fat happy water""(*)
(*)Fat happy water: tên gọi khác của coca, trong tiếng trung là khả khẩu khả lạc (vừa ngon vừa vui), thuộc về một trong những văn hoá ""phì trạch"" của người TQ (đại khái là một kiểu sống và ăn uống có hại cho sức khoẻ, tra gg để biết thêm nhé)
Cam Khanh: ""Phốc... Khụ khụ khụ.""
Cô suýt nữa sặc kem đánh răng vào cổ họng. Liên tưởng đến sắc mặt của Dụ Lan Xuyên ngày hôm qua ở cửa MacDonald, Cam Khanh hoài nghi anh nghẹn lời này nguyên một đêm, nói không chừng ngay cả ngủ cũng không được ngon giấc.
Sáu giờ rưỡi, Cam Khanh đúng giờ ra cửa tìm bữa sáng, Dụ Lan Xuyên sớm dựng thẳng lỗ tai, nghe động tĩnh liền lập tức di chuyển, đồng thời ghi vào bản ghi nhớ ở di động ""Sáu giờ rưỡi ra cửa"".
Hai người ở thang máy đúng lúc ""Vô tình gặp được"", Cam Khanh kinh ngạc hỏi: ""Tiểu Dụ gia đi làm sớm như vậy sao?""
Dụ Lan Xuyên căng thẳng lại hàm súc mà trả lời: ""Ừ, sớm đến công ty xử lý chút chuyện.""
Cam Khanh: ""Aiz, cũng đúng, kiếm ít tiền đều không dễ dàng.""
Dụ tổng ""không dễ dàng"" chưa tới 6 giờ canh ba liền đến công ty, office building trong cảnh tối lửa tắt đèn, ngay cả công nhân vệ sinh còn chưa tới ca, anh đột nhiên nỗ lực như vậy, khiến các đồng nghiệp đều nghi ngờ anh tính toán soán vị tổng giám đốc.
Mà trải qua một tuần nỗ lực, Dụ Lan Xuyên đã thăm dò được thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Cam Khanh ---- Cô chẳng phân biệt chủ nhật và thời gian làm việc, mỗi ngày đều là sáng sớm chừng 6 giờ rưỡi ra cửa, khoảng 8 giờ 15 trở về, thu thập một chút, chừng 9 giờ rưỡi đi làm, buổi tối không có tình huống quá đặc biệt, hơn 9 giờ sẽ trở về, sau 10 giờ rưỡi sẽ không trả lời tin nhắn.
Mỗi tuần vào giữa trưa, cô sẽ phát một vòng mười hai chòm sao dự đoán vận mệnh, hướng dẫn cách ăn mặc hợp mệnh, mịt mờ mà nhắc nhở đám người tin tà tin cô kia, nên đưa tiền cho cô. Cách một thời gian sẽ đi thị trường bán sỉ hàng hoá nhỏ nhập hàng một lần, đóng cửa hàng nửa ngày, rồi lại không biết xấu hổ mà phát trong vòng bạn bè từ hôm trước, tuyên bố mình muốn ""Bế quan"" thể ngộ quỹ đạo sao trời.
Chỉ cần không phải ngủ quên mất, nàng luôn tra lời tin nhắn rất nhanh, gói biểu tượng cảm xúc đặc biệt nhiều, trong vòng bạn bè nhìn thấy cái gì cũng like, có thể thấy được công việc hàng ngày của cô chỉ gồm hai chuyện ---- lừa bịp người khác và chơi di động.
Cam Khanh phát hiện, gần đây tiểu Dụ gia trở nên ""Ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy"", trước kia hai người mặc dù ở cách vách, nhưng một tuần không có một lần thấy mặt, gần đây lại một ngày ít nhất vô tình gặp được một lần, thường thường, còn luôn có chút chuyện bất ngờ phát sinh ---- ví dụ như chuyển phát nhanh của cách vách đưa sai đến chỗ cô, đồ vật bên cách vách bị hỏng thì sang đây mượn cờ lê... Dụ Lan Xuyên có thể là không thích thiếu nhân tình của người khác, cảm ơn chưa bao giờ nói bằng miệng, làm phiền người khác một lần, ngày hôm sau anh sẽ đưa ít đồ tới, đều là mấy túi quả hạch, hai cân anh đào linh tinh.
Cam Khanh ở nhờ viện 110, là muốn lặng lẽ tìm nơi kín đáo, không có ý định liên quan tới bất luận kẻ nào, không ngờ lại có thể vì một đống việc lông gà vỏ tỏi, mạc danh kỳ diệu mà lăn lộn với hàng xóm cao lãnh đến quen mặt.
Hơn mười ngày sau, Cam Khanh vì lúc ăn cơm chiều lại bị ông chủ Mạnh giáo dục, không cẩn thận ăn hơn nửa cân cánh gà nướng, bụng có chút căng, lúc về nhà cố ý vòng đường xa, tính toán đi bộ nhiều một lúc tiêu thực, lúc đi qua cửa hàng gần đó, đúng lúc thấy Nick xách hai túi vật dụng hàng ngày đi ra từ trong siêu thị.
Người đàn ông này ở trung tâm đồn đãi vớ vẩn, đối với người ta liền bán thảm(*), quả thực là trở thành ""Rochester""(*) đương đại. Hướng Tiểu Mãn cho dù được thả ra, sau này đại khái kết quả cũng là vào bệnh viện tâm thần, nghe nói hiện tại đã có bác gái nhiều chuyện giới thiệu đối tượng cho Nick.
(*)bán thảm: thuật ngữ mạng TQ, chỉ việc tỏ ra khổ sở tìm kiếm sự đồng tình
(*)Rochester: nhân vật nam chính trong tiểu thuyết Jane Eyre, từng có người vợ bị điên, về sau vợ chết thì kết hôn với nữ chính và HE
Cam Khanh lười phải nhìn bộ dáng ""Tình thâm nghĩa trọng"" của anh ta, liền cố ý chậm chạp một lúc, chờ Nick đi xa, cách ra mấy trăm mét, miễn cho cùng đường với anh ta.
Ngay khi Nick quẹo vào giao lộ cuối cùng, Cam Khanh vốn cúi đầu chơi di động chợt liếc thấy một bóng đen, đuổi theo hướng Nick, nhanh đến mức như đèn xe quét qua đại thụ...
Nhưng mà giao lộ này cũng không có xe.
Cam Khanh nhíu nhíu mày.