*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Mông Nhỏ
""Nếu như lo lắng về vấn đề học hành thường ngày, loại "thẻ xua thuỷ nghịch" này cũng là lựa chọn rất tốt. Có thể kẹp vào thẻ học sinh hoặc vé xe bus, rất thuận tiện mang bên người, có thể giúp các em bình ổn tâm tình, triệt tiêu sao thuỷ phản nghịch mang đến ảnh hưởng xấu. Mặt khác, trong lúc thuỷ nghịch, đồ điện, vật dụng thường dùng, đường ống trong nhà cũng phải chú ý kiểm tra định kỳ, một khi phát hiện dấu hiệu hư hại, phải nhớ kịp thời xử lý. Mau xốc lại tinh thần đi, mặc dù thuỷ nghịch mang một ít phiền toái đến cho cuộc sống của chúng ta, nhưng cũng là cơ hội để xem xét lại mình...""
Dụ Lan Xuyên ở bên ngoài tủ kính, nhìn người nào đó ở dưới ánh đèn yếu ớt, tóc tai bù xù ---- lại còn là tóc giả ---- khoé môi khẽ nhếch lên nụ cười như không cười ""Mona Lisa"". Mới mười mấy phút đồng hồ, cô đã lừa gạt được ba đợt khách hàng, nghiệp vụ rất nhuần nhuyễn, giải thích đều không lặp lại, một tấm thẻ màu sắc rực rỡ giá hai đồng, cô bán mười lăm đồng, hơn nữa đã bán được một chục.
Có thể thấy ""Thuỷ nghịch"" đã trở thành sát thủ số một đối với thanh niên đương đại, phí tổn liên quan chắc cũng đã nhập vào phạm vi chi trả của bảo hiểm y tế.
Dụ Lan Xuyên nghe thấy nhóm trẻ kia gọi cô là ""Mộng Mộng lão sư"", đã nổi da gà khắp người, lại dự thính ""Mộng Mộng lão sư"" kia đu đưa giọng điệu thần côn trên miệng một lúc, thật sự sắp không chịu nổi, hối hận sáng sớm không bắt cô ngậm muỗng dạo phố thị chúng.
Anh gõ cửa tiệm, cắt ngang lời của Cam Khanh, nghiêm mặt đi vào, lôi phong cách ""Ánh sao"" vào ""Trọng tâm thăm hỏi"".
Nhóm thanh niên rối rít quay đầu lại nhìn anh, có cô gái nhỏ còn nắm chặt ""Thẻ xua thuỷ nghịch"" mới mua, có lẽ là muốn dính lên ót của Dụ tổng.
""Có chuyện,"" Dụ lan Xuyên lạnh nhạt mà gõ lên quầy, ""Cô khi nào thì đóng cửa?""
Cam Khanh tươi cười không hề thay đổi: ""Thật ngại quá, tiên sinh, trong lúc thuỷ nghịch chỗ ta có tương đối nhiều khách cần tiếp đãi, mọi người đều đã hẹn trước, nếu có yêu cầu, có thể mời ngài cũng hẹn trước hai ngày được không?""
""Không thể."" Dụ Lan Xuyên không khách khí một ngụm liền từ chối, liếc mấy cái ""thẻ xua thuỷ nghịch"", anh ghé sát vào bên tai Cam Khanh, thấp giọng nói, ""Tôi muốn gọi điện thoại cho cục vật giá.""
Cam Khanh: ""...""
Hèn hạ!
Mười phút sau, Cam Khanh thi triển ba tấc miệng lưỡi không rời, lừa gạt hết khách nhân đi rồi, cô xiêu vẹo mà dựa vào trên quầy, khôi phục giọng nói bình thường: ""Tiểu Dụ gia, tôi đây là buôn bán nhỏ, xin anh thương xót cho.""
Ánh mắt Dụ Lan Xuyên quét qua giá tiền đống đồ chơi trên quầy: ""Tôi thấy cô là làm buôn bán ""không có gốc"" mới đúng.""
Cam Khanh thở dài, cảm thấy đời Minh chủ này thật thần thông ---- anh ta có thể dựa vào một cái điện thoại thiên thu vạn đại, nhất thống giang hồ: ""Ngài đại gía quang lâm, có chuyện gì sao?""
""Tối qua, cô có thấy Diêm Hạo cầm điện thoại Nick gửi Wechat không?""
Cam Khanh suy nghĩ một lát, không để tâm nói: ""Chắc là có, lúc ấy cậu ta cầm điện thoại ấn một lúc, tôi cũng không biết là
cầm điện thoại của ai.""
Gân xanh trên trán Dụ Lan Xuyên nhảy lên: ""Vậy sao hôm qua cô không nói?""
Cam Khanh chẳng hiểu ra sao: ""...Anh cũng đâu có hỏi.""
Dụ Lan Xuyên: ""Cô đi theo tôi.""
""Hả?""
""Hôm qua rõ ràng là cô xuất thủ trước, nửa đường cô liền như người không liên quan đi mất, để lại cục diện rối rắm và tiếng xấu lại cho tôi, cô nghĩ thật hay."" Dụ Lan Xuyên cắn răng, muốn kéo cô từ trong quầy đi ra.
Thế nhưng tay còn chưa đụng tới, anh chợt cảm giác một trận lạnh lẽo trên cổ tay ---- không phải đụng vào thứ gì, mà là cảm giác nào đó khiến cho người ta dựng tóc gáy. Dụ Lan Xuyên vô thức nâng cổ tay, phản ứng đã vô cùng kịp thời, nhưng vẫn không tránh được, mạch môn của anh bị hai ngón tay bắn vào, đồng thời, Cam Khanh thổi một hơi trên cổ anh, trên cổ tay truyền đến cảm giác đau đớn rất nhỏ... Cùng với cái gì đó dán bên trên, cái gì đó còn đáng sợ hơn.
Nếu tay cô dùng lực mạnh hơn một chút, hoặc là giữa ngón tay kẹp một cây đao...
Nắm đó Dụ Lan Xuyên luyện bí quyết Hàn Giang Thất với lí do rất ngu ngốc, nhưng qua nhiều năm như vậy, cơ hội để anh thi triển không nhiều lắm, chưa từng thể hội qua sự thâm thuý khi đơn độc đấu bằng tay.
Thật ra cái gọi là công phu ""Tứ lạng bạt thiên cân"", cổ đại có lẽ có, còn hiện giờ chưa ai thấy qua. Lấy hiểu biết nông cạn của Dụ Lan Xuyên sau mười lăm năm luyện kiếm, cái này không thể nào thực hiện được, ông của anh chỉ sợ còn không thể. Mà Cam Khanh cũng không phải là người cao lớn thô kệch, điều kiện thân thể của cô bày ra ở đó, vừa xem liền hiểu, dùng sức lực tối đa để đánh trả cũng không thể nào quá mạnh.
Nhưng mới vừa rồi trong nháy mắt, Dụ Lan Xuyên cảm thấy người trước mặt giống như vỡ thành vô số hạt bụi nhỏ, vây kín kẽ ở địa bàn xung quanh mình, cổ họng, cổ tay, ngực, huyệt thái dương... Đồng thời phát ra cảnh cáo với anh, giống như có vô số đao nhỏ trí mạng đặt bên trên.
Cô cũng không đối kháng trực tiếp, căn bản không thể cảm giác được sức mạnh của cô, chẳng qua là phảng phất một trận gió trí mạng, chỉ một chút kẽ hở là có thể chui vào, nhẹ nhàng mà đoạt mạng đối thủ, đối phương mất mạng, tự nhiên cũng sẽ không có sức lực.
Không hề giống bất cứ phải môn phái nào mà Dụ Lan Xuyên từng gặp từ trước tới nay. Thay vì nói là võ thuật, không bằng nói là sát thuật.(*)
(*)sát thuật: thuật giết người
Đây là... Công phu gì thế?
Dựng nước xong rồi sao lại còn giống loài không hài hoà như vậy?
Cam Khanh núp sau tóc giả, dùng ""giọng thần côn"" cười với anh: ""Chao ôi, tiên sinh,