Ban đêm thành phố T.
Trong một quán ăn nhỏ cô gái vừa thay đồ xong đã cầm lấy túi thức ăn của mình lên, cúi người với một ông chú trung niên, cũng là chủ ở đây, miệng kéo lên nụ cười.
"Con xin phép về trước ạ!".
Ông đang bận dọn dẹp cũng không quên đáp lại" Ừ! Về cẩn thận nhé!" Theo lời nói là nụ cười hết sức phúc hậu.
Tịch Lạc Khuê dạ một tiếng rồi quẩy túi xách đi ra khỏi tiệm, nhà cô cũng gần đây nên cô chọn cách đi bộ về nhà và ngược lại đi bộ đến chỗ làm, bỗng điện thoại cô reo lên, cô nhìn đến là tên của một người hết sức quen thuộc với mình, tay cô chợt trên màn hình điện thoại rồi ghé sát vào tai.
"Alo!".
Bên kia là giọng của một cô gái trẻ"Cậu tan ca chưa?".
"Mình đang trên đường về nhà, có chuyện gì không Nhã Tệ?".
Hạ Nhã Tệ nằm sấp trên giường vừa nói chuyện tay kia cũng không rãnh mà dọc dọc cái loptop, ngữ khí đầy sự tinh nghịch.
"Sao vậy? Không có chuyện gì cũng không được gọi cho tiểu Khuê Khuê của tôi sao?".
Tịch Lạc Khuê cười khổ" Được! Hạ đại tiểu thư muốn nói gì nào?".
"Được rồi thật ra mình có chuyện muốn nhờ cậu đấy tiểu Khuê Khuê".
"Cậu nói đi".
"Mai cậu đi với mình đến tiệc trưởng thành của Mỹ Kiều nhé!".
Một chút do dự, Hạ Mỹ Kiều là em họ của Hạ Nhã Tệ, Tịch Lạc Khuê cô cũng chỉ gặp qua cô gái nhỏ đó một lần nhưng với ấn tượng của cô, Hạ Mỹ Kiều rất bướng bỉnh, xem người khác chẳng ra gì, nhất là với cô gái nghèo hèn không chút địa dị như cô đây.
"Này tiểu Khuê Khuê cậu còn nghe không vậy?" Đầu bên kia đã có chút khẩn trương.
Thu lại suy nghĩ, Tịch Lạc Khuê cũng nói thẳng" Mai mình có chút chuyện bận rồi! Sợ không đi được".
"Việc gì vậy? Tiệc trưởng thành đãi buổi tối mà, mà mai cậu không có đi làm" Mặt Hạ Nhã Tệ đã bắt đầu nhăn nhó.
Ngước mắt Tịch Lạc Khuê đã về đến nhà, đưa tay mở khoá cửa, cô nhẹ thở ra" Mình đưa mẹ đi tái khám, mai tiểu Chiều ở nhà mình muốn dẫn em nó đi chơi, rồi nấu cho nó vài món ngon ăn".
"Tiểu Khuê Khuê xin cậu mà! Tiểu Khuê khuê!" Giọng Hạ Nhã Tệ đã nhão ra, ra sức nhõng nhẽo.
Tịch Lạc Khuê đau đầu, cô sợ nhất là Hạ Nhã Tệ như thế này, có