"Thẩm tổng! Ngài!.
" Hạ Nhã Tệ định nói, nhưng khi nhớ lại lời ba cô nói về Thẩm Ngạn Triệt, thì lời cô đã bị chặn lại cổ họng, mặt cô đã mất tự nhiên.
Tịch Lạc Khuê lần đầu thấy Hạ Nhã Tệ như vậy, khí thế thường ngày của cô đâu hết rồi, hôm nay gặp Thẩm Ngạn Triết lại biến thành con mèo con.
Tịch Lạc Khuê không đẩy được tay hắn ra, giờ mẹ cô đang bệnh cô cũng không muốn làm ồn chỗ bà, nên chỉ nhượng bộ.
"Buông! tôi ra, có gì ra ngoài nói chuyện.
""Chị! Đây là bạn trai chị hả?" Tịch Vĩnh Đống ngây thơ hỏi.
Tịch Lạc Khuê phủ nhận ngay: "Không phải!"Vừa dứt câu, Thẩm Ngạn Triết không nói lời nào, trực tiếp ôm cô hướng cửa mà đi, làm Tịch Lạc Khuê sợ hãi.
"Tôi muốn ở lại chăm sóc mẹ tôi.
"Tịch Vĩnh Đổng thấy vậy cũng chạy lại ngăn hắn.
"Anh này! Buông chị tôi ra.
"Vệ sĩ bước tới chưa kịp lôi Tịch Vĩnh Đổng ra thì Hạ Nhã Tệ đã kéo lại, còn bịt cả miệng cậu.
"Vĩnh Đổng ít nói thôi!" Cô nhỏ giọng.
Tịch Vĩnh Đổng không hiểu chỉ biết ú ớ vài câu, Tịch Lạc Khuê khổ sở nhìn lấy Thẩm Ngạn Triết, hắn không quan tâm chân muốn bước thì điện thoại của hắn đã reo lên nhìn thấy tên trợ lý Dương, hắn bắt máy, không biết nói gì mà Thẩm Ngạn Triết đã buông Tịch Lạc Khuê ra rồi xoay đầu nhìn lại Hạ Nhã Tệ ngữ khí lạnh lẽo.
"Cô cút được rồi đó.
"Hạ Nhã Tệ giật mình, cô vừa sợ vừa không cam lòng, nhưng cũng phải buông Tịch Vĩnh Đổng ra để rời đi.
"Nhã Tệ là bạn tôi, cậu ấy ở đây thì có vấn đề gì chứ?" Tịch Lạc Khuê khó chịu với thái độ của hắn.
Thẩm Ngạn Triết đưa tay bóp mặt cô hung hăng nhã từng chữ "Em muốn chăm sóc mẹ, hay theo tôi về.
"Hạ Nhã Tệ thấy vậy xanh mặt càng muốn đi nhanh hơn.
"Tiểu Khuê Khuê! mình đi, không sao đâu!"Hạ Nhã Tệ nói xong không đợi Tịch Lạc Khuê phản ứng đã đi như chạy ra cửa.
Thẩm Ngạn Triết buông mặt Tịch Lạc Khuê ra, lại nhìn đến Tạ Ngải Tư "Trông chừng cô ấy cho tôi.
""Dạ thiếu gia!"Thẩm Ngạn Triết một mạch rời đi, Tịch Vĩnh Đổng không nhịn được nữa, ấm ức lên tiếng: "Chị! Sao họ lại làm vậy với mình?"Tịch Lạc Khuê cũng không biết giải thích thế nào, tự cô còn không hiểu nổi sao bản thân lại rơi vào trường hợp này, cô đi đến bên Tịch Vĩnh Đổng, ôm lấy cậu vào người, trả lời cũng có phần mệt mỏi.
"Em đừng quan tâm, quan trọng là lo cho mẹ hiện giờ thôi!""Tịch tiểu thư! Có điều này tôi muốn nói.
"Tạ Ngải Tư là người thích quan sát, không thích nói nhiều, lần này hắn mở miệng thật là chuyện rất hiếm.
Tịch Lạc Khuê nhìn hắn như muốn nói anh muốn nói gì?.
"Thiếu gia là thật lòng quan tâm đến Tịch tiểu thư.
"Tịch Lạc Khuê lại không muốn nghe những từ liên quan đến Thẩm Ngạn Triết, cô vốn không quen biết gì hắn, vậy mà đùng một cái hắn bắt cô về giam giữ, đúng là một tên có bệnh.
"Tôi không quan tâm.
" Mặt Tịch Lạc Khuê đã lạnh đi.
Tạ Ngải Tư muốn nói thêm nhưng lại thôi, hắn biết rõ Thẩm Ngạn Triết nhất, từ trước đến nay Thẩm Ngạn Triết dù có quen ai cũng chưa từng đem về