Ánh mắt Của Bạch Viễn Lâm nhẹ lướt đến người cô, cũng vừa lúc cô chạm đến ánh mắt khá ôn nhu đó.
"Lâu rồi không gặp em, học muội".
Bạch Viễn Lâm mỉm cười, hắn nhìn cô mà cười, nụ cười vẫn nguyên vẹn ấm áp như nhiều năm về trước, hai tiếng học muội kia làm lòng cô khẽ rung, chưa để tâm tình cô tốt lâu thì giọng đầy khó chịu của Mộ Như Như đã vang lên.
"Vẫn quê mùa, nghèo túng như lúc trước, sao cô không đến tìm tôi, ít ra là bạn học trước đây, tôi sẽ bố thí cho cô vài đồng bạc lẻ".
"Như Như! Nói năng cho cẩn thận" Bạch Viễn Lâm đã đen mặt khó chịu.
"Này! Cô có vấn đề thần kinh hả? Ai đi xin tiền cô hả?"Hạ Nhã Tệ đã tức điên lên, phồng mang trợn mắt.
Tịch Lạc Khuê nắm chặt nắm tay, vẫn giữ vẻ bình tĩnh" Tôi nghèo thì cũng không ảnh hưởng gì đến Mộ tiểu thư đây! Làm ơn sau này gặp tôi xem như không thấy, vì tôi cũng không muốn phí lời với những kẻ thiếu giáo dưỡng như cô".
Lời vừa dứt Mộ Như Như đã trợn mắt hung hăng dùng túi xách trên tay đánh tới" Mày nói cái gì hả con khốn".
Hạ Nhã Tệ cũng liều mạng lau ra" Cái đồ vô học này!""Thôi đi Nhã Tệ" May là Tịch Lạc Khuê đã kéo cô lại.
Bạch Viễn Lâm đã kịp kéo Mô Như Như lại, quát lớn:"Em có thôi đi không hả?".
Độ tức giận của Mộ Như Như càng tăng, liếc ánh mắt cay cú nhìn hắn" Anh dám quát tôi? Anh vì cái thứ bá dơ này mà quát tôi".
Xung quanh mọi người thấy náo loạn như sắp đánh nhau cũng xì xào bàn tán, ngay lúc ấy bốn người bảo vệ cũng chạy đến.
"Mấy anh chị không được làm loạn nơi đây!"Thấy đã quá mất mặt Bạch Viễn Lâm đưa ánh mắt ái náy sang Tịch Lạc Khuê" Thành thật xin lỗi em, học muội, có dịp anh sẽ tạ lỗi với