Chúng tôi nhìn nhau cũng phải được hơn nửa tiếng. Trong đầu tôi hiện ra vô vàn giọng nói của hắn. Toàn là những lời kinh ngạc và thắc mắc. Tôi đoán là những suy nghĩ hiện tại trong đầu tôi cũng bị hắn đọc hết rồi.
« Dừng lại đi ! Anh nói quá nhiều làm tôi nổ não rồi này ! »
« Cô cũng thế ! Nói nhiều mà lại quá nhanh nữa ! »
« Anh im đi ! Nên nhớ nếu không nhờ tiếng hét hồi nãy của tôi thì anh về chầu trời từ lâu rồi ! »
« Hồi nãy là tiếng của cô à ??? »
« Chứ còn ai nữa ! »
« Hèn gì lúc đang hát thì tôi nghe thấy tiếng một người phụ nữ hét dựng lên trong đầu và bắt tôi tránh ra. Cũng may là tránh kịp ! »
« Đó ! Thấy chưa ! Mạng anh là do tôi cứu đó ! »
Tin được không nhỉ ??? Chúng tôi đang nói chuyện với nhau bằng suy nghĩ đó !!! Cứ đà này thì tôi phải nhập viện vì bị chấn động tâm lý mất thôi. Nhưng mà...nếu thực sự tôi và hắn có khả năng như thế thật thì vụ tên tóc vàng bị fan cuồng đâm dao hôm bữa, nếu tôi hét lên như hôm nay thì có lẽ hắn đã tránh được. Hơ hơ !!! Sao tôi lại có cảm giác có lỗi như vậy chứ ??? Tôi không biết mà...
Chúng tôi tiếp tục đứng nhìn nhau như thế cho đến khi…
-Anh Ryo, anh Ryo ! Chúng em yêu anh ! Chúng em yêu anh !!!
Không biết từ đâu hàng trăm người đổ xô tới phía chúng tôi, đúng hơn là phía tên tóc vàng đang đứng bằng tất cả sự ngưỡng mộ đến cuồng nhiệt.
Chậc ! Tôi quên mất hắn là một ca sĩ nổi tiếng…Và hình như chín hắn cũng quên điều đó…
Phước Nguyên có vẻ cực kì bối rối trước sự có mặt của các fan. Khuôn mặt hắn ta nhăn nhó và cử chỉ thì lúng túng như gà mắc tóc. Mọi thứ trở nên hỗn loạn. Những người đi đường cũng xúm lại xem tình hình.
Nhìn ngắm một hồi, tôi tính bỏ mặc hắn ta với đống fan cuồng nhiệt kia nhưng như thế có vẻ hơi…ác thì phải !!!
« Này anh ! »
Không có tín hiệu.
« Này anh !!! »
Quái lạ ! Sao tôi gọi mà không thấy tên Phước Nguyên trả lời nhỉ ??? Hay là tôi mất khả năng nói chuyện bằng suy nghĩ rồi ??? Hay là vốn dĩ khả năng đó chỉ là tưởng tượng ??? Nhức đầu thật !!!
« Cô không thấy tôi đang gặp rắc rối à ??? Nghĩ cách gì đi chứ !!! »
« Hở ??? »
Tôi lại ngơ ngẩn. Mình vừa nghe tiếng hắn ta nói thì phải ? Không nghĩ nữa, tìm cách đã !
Tôi được cái rất bình tĩnh trong những tình huống cấp bách. Điển hình là bây giờ, trong khi tên tóc vàng đang sống dở chết dở với sự bu bám của fan thì tôi đã sẵn sàng ột chiến dịch giải cứu hiệu quả.
Nhảy ào lên yên xe, tôi tra chìa vào ổ và bắt đầu rú ga, không quên đội nhanh chiếc mubahi màu đỏ chói. Mọi thứ đã xong…
« Này anh ! Chuẩn bị tinh thần chưa ? »
« Gì thế ? »
« Khi tôi phóng xe qua chỗ anh thì phải nhanh chóng mà bay lên yên nhé ! »
Br ừm…Br ừm…
Dù không phải là một tay lái lụa nhưng tôi nghĩ mình dư sức để chạy xe với tốc độ 80km/h. Chiếc Exciter lăn bánh và nhanh chóng tiến tới phía đám đông trước mặt. Tên tóc vàng xem ra cũng khá nhanh nhảu khi vừa thấy tôi tới đã tả đột hữu xung để thoát ra và nhảy ùm lên yên. Chỉ có điều là hắn ta dùng lực khá mạnh nên khiến tôi chao tay lái, suýt nữa ngã lăn ra đường.
« May cho anh là tôi thuộc loại tay lái vững đấy ! Nếu không thì cả hai chúng ta bổ nhào rồi ! »
« Đừng nói nhiều nữa ! Phóng xe đi ! Nhưng đừng làm bị thương fan của tôi ! »
« Ôi trời ! Tốt bụng quá cơ ! »
Tôi bặm môi rú ga, chiếc xe phóng ào ra đường lớn bỏ mặc đằng sau những tiếng la hét ầm ĩ cùng biết bao…đôi dép do mấy cô nàng quá khích « ném tặng ».
Nhưng có vẻ lời nói của bác Năm tôi không sai khi mà giờ đây, cả tôi và