Tôi vội vàng buông tay ra khỏi người chú Bảy rồi chạy ù đi. Thật ghét cái cảm giác này, nó cứ đến bất ngờ rồi lại biến đi không chút dấu vết. Mỗi lần như vậy là người tôi lại mệt nhoài và sự khó chịu cứ đeo bám suốt trong một thời gian dài. Hình như mọi chuyện đã không còn trong tầm kiểm soát của tôi nữa rồi. Tôi cứ đơn giản cho rằng đó chỉ là ảo giác, đó chỉ là một sự biến động nhỏ về tâm lý trong thời gian ngắn. Nhưng sự thật không phải như vậy. Có khi nào sự thay đổi quái lạ của tên tóc vàng gần đây và sự xuất hiện đồng loạt của những cảm giác kì cục này trong tôi có mối quan hệ gì đó. Và hơn thế, có khi nào...có khi nào...kiếp trước tôi và Phước Nguyên thật sự tồn tại một thứ tình cảm mà hắn ta luôn miệng nói rằng là...tình yêu??? Không phải chứ!!!
Tôi thần thờ bước đi trên hành lang lặng gió. Sáng nay chỉ có mình tôi ở nhà cùng với chú Bảy. Những người còn lại đều đã đi làm. Còn vài ngày nữa là tôi nhập học ở trường Đại học mà suốt những năm trời học phổ thông tôi luôn ao ước được là sinh viên ở đó. Có lẽ khi đi học trở lại thì tôi sẽ không còn phải chịu đựng những thứ cảm giác chết tiệt này nữa...
Sau khi giải quyết xong gần hết cái tủ lạnh, tôi leo lên sân thượng và ngồi đó ngắm đường phố. Buổi sáng không gian ở đây tuyệt đẹp. Nhìn gần là những hàng cây xanh ngát đầy sức sống, hướng tầm mắt ra xa xa là vẻ xanh rì của biển khơi lộng gió. Cảm giác thật bình yên...Những lúc buồn tôi hay lên đây ngồi. Dù là một đứa hơi vô tâm và đôi lúc tưng tưng nhưng thực ra trong lòng tôi có rất nhiều tâm sự. Điều đầu tiên luôn có mặt trong danh sách những nỗi buồn của tôi chính là mẹ. Tôi yêu mẹ. Rất rất yêu. Ấy vậy mà mẹ chỉ xuất hiện rất ngắn ngủi trong miền ký ức của đời tôi mà thôi. Tôi nhớ cái nắm tay ấm áp của mẹ. Tôi nhớ cái vuốt tóc dịu dàng của mẹ. Tôi nhớ nụ cười gần gũi của mẹ. Tất cả về mẹ tôi đều nhớ như in mặc cho lúc mẹ rời bỏ ba con tôi để đến với hạnh phúc khác thì tôi chỉ mới là một con nhóc 5 tuổi. Hôm mẹ xách vali rời khỏi căn nhà này là một ngày tắt nắng. Vì còn quá nhỏ nên tôi không biết chuyện gì đã xảy ra giữa ba và mẹ và lý do gì để mẹ phải rời bỏ ba con tôi. Nhưng ấn tượng sâu sắc nhất của tôi đó là ba đã không hề khóc hay có chút biểu hiện đau khổ nào khi mẹ cất bước ra đi, chỉ có mình mẹ là lặng đi trong nước mắt. Tôi chỉ đứng ngơ ngẩn nhìn mẹ từng bước từng bước rời xa tôi mà không hiểu nỗi vì sao lại thế. Trong ý thức tôi lúc đó, tôi cho rằng mẹ đang đi công tác, và mẹ sẽ mua quà về cho tôi như bao lần trước. Nhưng càng lớn thì tôi càng hiểu, mẹ không phải đi công tác, mà mẹ đã mãi mãi rời xa tôi. Mãi mãi...Tuy vậy nhưng tôi vẫn mong mẹ được hạnh phúc. Vì tình yêu tôi dành ẹ quá lớn để có thể lấp đi nỗi trách cứ của tôi đối với mẹ.
Sống mũi tôi lại cay cay. Chán thật! Tôi lại sắp khóc. Sao vậy nhỉ??? Thực tế đã là vậy rồi mà sao mỗi lần nhớ lại tôi cứ phải đau khổ như thế này cơ chứ??? Mày yếu đuối quá đấy Thục Nguyên ạ. Phải mạnh mẽ lên mới sống được. Phải cười nhiều lên thì cuộc đời mới sáng được. Tôi đưa tay quẹt đi giọt nước mắt lưng chừng trên hàng mi và đưa mắt nhìn xuống đường. Và tôi giật mình khi thấy Phước Nguyên đang ở dưới đó, miệng cười tươi rói, hai tay còn cầm tấm bảng ghi chữ I LOVE U to đùng hướng về phía tôi. Tên khùng này hôm nay lại bày trò gì nữa đây? Bực mình thật! ( Các bạn để ý rằng cứ mỗi khi tôi nói tôi bực mình là lúc đó tim tôi đang...tập thể dục!)
Tôi bặm môi đứng dậy, chỉ tay xuống phía anh ta và hét lên:
-Nè! Anh làm cái gì vậy hả??? Mau mau thả cái bảng đó xuống ngay! Không là tôi xử anh toe tua luôn đấy! Nhanh!
Nhưng rồi tôi khựng lại..
Tại sao con đường bây giờ lại trống trơn thế kia chứ??? Tại sao hình ảnh Phước Nguyên và tấm bảng I LOVE U không còn nữa chứ??? Vừa nãy là ảo giác ư??? Hay chăng là Phước Nguyên sợ tôi quá nên trốn ở góc nào rồi??? Nhưng tôi đành ngậm ngùi ngồi bệt lại xuống đất vì thực tế đó là ảo giác. Cảnh vật vẫn vậy, hàng cây, con đường vẫn không thay đổi. Chỉ có tôi lại đặt thêm hình bóng của tên tóc vàng vào mà thôi. Nhưng tại sao lại là ảo giác ấy??? Một ảo giác rất thực. Một ảo giác mà tôi cảm thấy dường như một thời tôi đã được nhìn thấy...Không ổn rồi! Không ổn rồi! Càng lúc đầu óc tôi càng có vấn đề rồi...
.....................................
Sau một hồi đấu tranh tâm lý dữ dội, cuối cùng tôi cũng phải cắn răng cầm điện thoại lên và nhấn nút gọi tên tóc vàng. Vì thực sự là tôi không tin mình đang hoang tưởng, linh tính mách bảo rằng những gì tôi vừa thấy là thật. Mặc dù chỉ là sự thật trong vài giây ngắn ngủi mà thôi!
Bản nhạc chờ vang lên bên tai tôi. Và tôi lặng người đi khi nghe nó. Nói chắc các bạn không tin, nhưng đây là bài hát lần đầu tiên tôi nghe, tuy vậy những giai điệu đầu tiên cất lên lại khiến tim tôi xôn xao đến kì lạ. Và những cảm xúc không tên lại xuất hiện khiến người tôi bũn rũn cả ra...
-Alo! Tình yêu! Bất ngờ quá!
Tiếng tên tóc vàng làm dòng cảm xúc trong người tôi đột ngột bị chặn lại. Và không hiểu sao tôi