Người xưa có câu, « con giun xéo lắm cũng quằn », tôi trong trường hợp này là như thế đấy. Thực ra bóng ma đó với Phước Nguyên có mối quan hệ gì mà cứ hễ trông thấy tôi đi cùng Phước Nguyên là cô ta lại nổi đóa lên. Nhiều khi tôi nghi ngờ mấy vụ rắc rối tôi gặp phải cũng là do bóng ma quái ác này gây ra. Bây giờ thì tôi tức lắm rồi. Cô ta càng cấm thì tôi càng lấn tới để xem ai lỳ đòn hơn ai. Nghĩ là làm, tôi lấy hai tay ôm chặt Phước Nguyên hơn, đưa khuôn mặt đầy thách thức nhìn về phía bóng ma mỹ nhân như thể muốn nói với cô ta rằng : “Tôi không tránh ra đấy! Làm gì nhau nào!”.
Và đúng thật là cô ta tức giận. Hình như tôi hơi bị ác nhưng không hiểu sao thấy vẻ mặt bực bội bức rức của bóng ma ấy là lòng tôi cứ…rộn ràng hẳn lên. Bóng ma mỹ nhân bặm môi như bế tắc nhưng rồi cô ta mỉm cười, nụ cười đầy ma mãnh. Tự nhiên tôi thấy run run…Hix…
Ui da !!!
Tiếng hét thất thanh của một nam phóng viên khi bị ai đó từ đằng sau xô mạnh, ngã vật ra trước giường bệnh của tôi đã khiến ọi người giật mình. Riêng Phước Nguyên thì buông tôi ra và ngồi ôm chân đau đớn. Lão phóng viên hình như va vào chân Phước Nguyên thì phải.Theo linh tính mách bảo, tôi hướng mắt ra phía bóng ma mỹ nhân. Cô ta nhanh chóng tặng cho tôi một nụ cười ma quái và vụt biến mất. Thật là…Cô ta sẵn sàng dùng mọi thủ đoạn để tách Phước Nguyên ra khỏi tôi thì phải. Người đâu mà nhan sắc tỷ lệ nghịch với đạo đức quá đi !
Sau một hồi thì đám đông phóng viên bị mấy chục chú bảo vệ lôi đi. Tất cả đều nhờ sự có mặt kịp thời của ông anh tiền xu. Lâu rồi mới gặp lại ổng. Lúc nào nhìn mặt lão Tú này cũng lạnh tanh không cảm xúc. Chưa kịp để tôi mỉm cười một cái chào hỏi thì ổng đã chạy tới xách Phước Nguyên ra ngoài với lý do ở lại đây lâu sẽ nguy hiểm tới…tính mạng ?!?. Có đến nỗi nghiêm trọng như thế không nhỉ ??? Hix…
Tôi buồn bã vẫy tay chào tạm biệt Phước Nguyên khi anh ta vẫn đang cố dặn dò tôi điều gì đó. Nói nhỏ như thế thì ai mà nghe cho được. Anh chàng này kỳ cục quá đi. Lão Tú kia cũng thật là. Để cho Phước Nguyên nói với tôi vài câu rồi đi không được sao ?
………………………………………………
Buổi sáng đầu tiên của tôi ở bệnh viện….
Thường ngày nếu vào giờ này thì tôi vẫn còn đang êm đềm với những giấc mộng đẹp. Nhưng không hiểu sao hôm nay tôi lại tỉnh queo, chẳng còn hứng thú ngủ nghỉ gì nữa. Có lẽ tại tâm trạng đang không được ổn. Trong tôi bây giờ đang tồn tại những thứ cảm xúc rất nhập nhằng. Tôi thấy bồi hồi mỗi khi nghĩ tới Tăng Tiến, thấy ấm ức khi nhớ về Phước Khánh, thấy bực mình khi nhớ về chú Bảy và thấy bâng khuâng khi nghĩ đến Phước Nguyên. Dù bác sĩ nói đầu tôi không sao nhưng tự tôi nhận thấy rằng sau một tuần mê man thì bây giờ Ngô Nữ Thục Nguyên đã không còn như ngày xưa nữa. Trong tâm tưởng tôi luôn tồn tại một ý niệm thôi thúc tôi đi tìm kiếm điều gì đó, tìm kiếm một thứ bí ẩn và quan trọng. Nhưng