Dịch: Phi Phi
Không gian bên trong điện vô cùng rộng rãi cao thoáng, nhũ đá khắc rất nhiều yêu ma quỷ quái, chúng được khắc nửa nổi trên nhũ đá, chòng chọc hướng lên trời trông rất sống động, giống như chỉ nháy mắt là chúng có thể di chuyển tới lui trong điện.
Trên đỉnh của đại điện là một chiếc ghế dài màu ngọc bích lạnh lẽo, rộng đến nỗi có thể ngồi vừa được bốn người, phía đỉnh còn được khoét một lỗ rất lớn để nắng sớm rọi qua đó chiếu sáng khắp đại điện.
Bạch Cốt vào điện xong, một lúc lâu sau Khâu Thiền Tử cùng thuộc hạ mới vào đến.
Những người phía sau lục tục tiến vào điện.
Không gian bên trong điện như một con thú bụng bự không đáy, dù có mấy nghìn người tụ tập bên trong cũng chỉ nhỏ bé như kiến cỏ.
Trong điện yên lặng không một tiếng động, giáo chúng xếp hàng quy củ không dám nhìn ngó lung tung.
Xưởng công mà nổi giận thì chẳng ai gánh vác nổi, chẳng ai muốn lấy tính mạng của mình ra đùa giỡn cả.
Đợi một lúc lâu, đột nhiên một cơn gió lạnh đầy âm khí quỷ dị thổi đến, một bóng đen chậm rãi hạ xuống dưới luồng ánh sáng trên cửa thạch động, bộ lông vũ màu đen dưới ánh sáng chói chang lóe lên những tia sáng lập lòe, trên mặt còn đeo một chiếc mặt nạ quỷ vô cùng dữ tợn.
“Cung nghênh Xưởng công”.
Tiếng vang trong điện kéo dài không dứt, không một ai biết rốt cuộc người này trông như thế nào, đã bao nhiêu tuổi, chỉ biết khi Ám Xưởng xuất hiện thì người này đã ở đây.
“Đứng lên đi”.
Giọng nói cao vót the thé vang lên, dễ dàng nhận ra đây là giọng của một lão thái giám.
Giọng nói thông qua nội lực truyền đi rất xa, cả đại điện đều nghe rõ rành mạch.
Giáo chúng cung kính rủ mi đứng dậy, không dám chớp mắt.
Lúc trước có kẻ không biết quy tắc dám ngẩng đầu lén liếc nhìn Xưởng công, hậu quả sau cái liếc mắt đó thì hắn ta cũng không còn đôi mắt ấy nữa.
Giáo chúng vừa đứng lên, vài người ẩn nấp trong bóng tối đột ngột xông ra hệt như một đoàn quạ đen ào tới, tóm lấy vài kẻ bên dưới ném tới trước chính điện.
Mọi người vô thức đều co rúm người lại, mấy người bị ném đến trước đại điện đều là nhân tài xuất chúng trong 29 bậc của Ám Xưởng, vài người trong đó cấu kết với nhau, đấu đá không thôi.
“Biết các ngươi làm sai gì không?”.
Mấy người sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, cả người run lẩy bẩy không nói nên lời.
“Xưa nay chúng ta đều tự do thoải mái, mặc kệ các ngươi đi làm nhiệm vụ như thế nào, nhưng lần này đã khiến chúng ta quá mất mặt.
Một vụ ám sát đơn giản như vậy nhưng lại khiến kẻ khác đào ra manh mối về chúng ta, tổn hại nhiều người mà chẳng kết liễu được gọn gàng…, đúng là sát thủ giỏi của Ám Xưởng ta rồi”.
Người ngồi trên cao khẽ dừng lại, năm ngón tay nhẹ nhàng chuyển động dưới ánh sáng, mấy đầu ngón tay thỉnh thoảng lóe lên ánh sáng chói mắt, ánh mắt chuyên chú như đang thưởng thức vở kịch trước mắt.
“Bình thường không dạy dỗ các ngươi, chẳng lẽ thực sự coi bọn ta mù hết rồi…”.
“Xưởng công tha mạng! Xưởng công tha mạng!”.
Mấy người vội vàng dập đầu lia lịa cầu xin tha thứ, chẳng mấy chốc trước trán đã máu me be bét.
Người trên đại điện mập mờ nói: “Nếu các ngươi đã biết mình sai thì chúng ta cũng phải nương tay phần nào…
Mỗi người bẻ một đốt xương sống là xong”.
Lời vừa nói ra, những kẻ ẩn nấp trong bóng tối lại xuất hiện.
Kẻ đó bắt lấy một người đang quỳ trước đại điện, đưa tay mò sau lưng tìm kiếm.
Ngón tay sắc nhọn chính xác đâm thủng vào trong, dùng chút sức lực đã có thể lôi xương ra ngoài, máu thịt lẫn lộn, ra tay tàn nhẫn không hề có nhân tính.
Tiếng thét hoảng sợ rú lên suýt nữa phá vỡ sự yên tĩnh của người ngồi trên đỉnh đại điện, nhưng vẫn đủ khiến những người xung quanh dựng hết tóc gáy.
Mấy người đằng trước ngã gục trên mặt đất, thậm chí có người còn sợ đến mức tè ra quần.
Sự yên tĩnh lại lần nữa buông xuống trong đại điện, áp lực khiến nhiều người còn không dám thở.
Trong điện chỉ có những người chưa làm nhiệm vụ của tam tông là vẻ mặt vẫn chưa biến sắc, bình tĩnh như hòa thượng già đang ngồi thiền, hoàn toàn không chút gợn sóng.
Nửa nén hương sau, mọi thứ đã trở về yên lặng vốn có.
Thi thể bị đưa ra ngoài điện, trước điện đã được dọn dẹp sạch sẽ giống như mọi việc chưa từng xảy ra, nhưng trái tim ai nấy đều như đã bị một tấm vải đen bọc lấy, vĩnh viễn không thấy ánh sáng, mà cũng chẳng thể hiểu được ánh sáng ấy quý giá như thế nào.
Áp lực trôi qua, người ngồi trên đại điện từ từ mở miệng.
“Một tháng nay xảy ra không ít chuyện, chuyện duy nhất khiến ta nhớ trong lòng…”.
Trong điện lặng ngắt như tờ, mọi người đều thấp thỏm lo âu, tim đập như trống.
Bạch Cốt nhìn thẳng phía trước, không kiêu ngạo không nịnh nọt, không hề gợn sóng hệt như một con rối gỗ.
“Hiện nay Cổ Tông ngày càng kiêu ngạo, còn muốn bọn ta phải năm lần bảy lượt trọng vọng mời mọc”.
Khâu Thiền Tử vừa nghe mặt đã biến sắc, lập tức khom lưng đi đến, theo sau là Nhị Độc và những kẻ xếp bậc bốn trở lên. Cả đám đồng loạt cúi người hành đại lễ, giọng nói già nua của Khâu Thiền Tử vang lên trong đại điện: “Cổ Tông cung kính nghe Xưởng công dạy bảo”.
Vừa dứt lời, người trên đại điện nâng tay đánh ra một chưởng từ xa, Khâu Thiền Tử đứng vị trí trên cùng bị đánh bật ra rất xa, giáo chúng phía sau không ai dám đỡ, ai nấy đều tự giác cúi mình thật thấp.
Lão ta nuốt máu trong cổ họng, vội vàng bò về chỗ cũ, đáng thương như con sâu mềm oặt đang thoi thóp cầu xin, “Xưởng công tha tội!”.
“Gần đây ta nghe thấy rất nhiều lời đồn, trưởng lão Cổ Tông đều được người ta gọi là thiên tuế gia”.
Khâu Thiền Tử nghe vậy quá mức sợ hãi: “Xưởng công minh giám, thuộc hạ oan uổng, thuộc hạ chưa bao giờ nghe thấy lời đồn đó.
Lòng trung thành của thuộc hạ với Xưởng công có trời đất chứng giám!”.
Đỗ Trọng vội bước đến, khẩn thiết nói: “Xưởng công bớt giận, Khâu trưởng lão say mê luyện cổ, tuyệt đối không dám làm ra chuyện như vậy”.
“Xưởng công, chắc chắn là có kẻ bụng dạ khó lường hãm hại thuộc hạ”.
Khâu Thiền Tử tha thiết van xin, đồng thời lại quét ánh mắt tối tăm nhìn thoáng qua Quỷ Tông.
Bạch Cốt chẳng thèm