Lúc này gần như tất cả nhà hàng đã đóng cửa, Lục Chương mang các cô đến một nhà hàng Nhật Bản ở trung tâm thành phố.
Người ta đang muốn đóng cửa, Lục Chương nói với chủ nhà hàng hai câu thì đèn trong cửa hàng lại được bật sáng, mấy đầu bếp mặc kimomo vì bọn họ lại quay về vị trí làm việc.
Bọn họ ngồi trên một chiếc chiếu tatami bên cạnh cửa sổ, xung quanh là tấm bình phong cao cao và tấm rèm trắng mộc mạc, hình thành không gian khép kín riêng tư.
Lục Chương không gọi rượu sake, mà tự mình đi lấy hai chai rượu trắng, nghe nói là đồ quý của ông chủ.
Sau đó sashimi và đồ nướng được bưng lên, cậu ta rót đầy chén cho ba người.
Mộc Hàn Hạ kiên quyết từ chối, bởi vì sáng mai cô còn phải chủ trì đại cục, cũng không để cho hai người bọn họ uống.
Nhưng Lục Chương làm sao chịu chứ, cậu ta muốn bộc lộ chút kích thích trong lòng.
Cậu ta nói: "Sư phụ, ly rượu này là tôi uống thay Trương Tử.
Ngày mai coi như là ngày quan trọng của anh ấy, đúng không? Tôi phải chúc anh ấy mọi việc thuận lợi, chính mắt nhìn thấy lý tưởng thành hiện thực." Nói xong cậu ta uống cạn chén.
Mộc Hàn Hạ không có cách nào, Lục Chương thực sự khiến cô cảm động, đành phải để mặc cậu ta.
Còn Hà Tĩnh hình như hôm nay cũng không thoải mái, Lục Chương rót rượu, cô ấy cầm lên uống hết.
Mộc Hàn Hạ đành chịu, cô ấy cũng đã có thể tự chăm sóc bản thân rồi.
Cô cúi đầu ăn mấy miếng, ngẩng đầu lên đã thấy hai người bọn họ uống hết một chai rượu rồi.
Cái gọi là rượu quý cũng không phải hư danh.
Qua không bao lâu, Hà Tĩnh đã ghé vào bàn ngủ, Mộc Hàn Hạ đành mặc kệ cô ấy.
Dù sao cô và bên Lục Đống đã chuẩn bị chu toàn chuyện ngày mai.
Quay người lại nhìn Lục Chương vẫn còn đang uống rượu, khuôn mặt uống đến đỏ bừng.
Mộc Hàn Hạ muốn ngăn lại, nhưng cậu ta hoàn toàn không để ý tới, ỷ vào người cao tay dài, nâng chén lên cao không để cho cô với tới, sau đó khẽ nói: "Carol, cô đừng quản tôi.
Tôi có chừng mực."
Mộc Hàn Hạ mặc kệ, tiếp tục ăn.
Một lát sau, chợt nghe thấy Lục Chương nói: "Sư phụ, chuyện hôm nay khiến tôi vô cùng cảm động."
Mộc Hàn Hạ buông đũa, quay đầu thấy cậu ta tựa vào tường, mắt nhắm lại, khuôn mặt đỏ bừng.
Bộ dạng kia vừa giống đàn ông trưởng thành, lại giống như đứa trẻ.
Cậu ta nói: "Cha tôi...tuy là người phúc hậu, nhưng nhiều lúc cũng là thương nhân.
Lòng hại người có thể không có, nhưng phòng người thì không thể không có.
Tôi sống hai mươi mấy năm, bạn tốt có được mấy người.
Bọn họ gặp chuyện gì, chắc chắn tôi sẽ dùng hết sức giúp đỡ, nhưng người thực sự có thể làm được cho tôi mấy phần thì không có.
Sư phụ, tôi vô cùng muốn hỏi tại sao cô đối xử tốt với Trương Tử như vậy? Tại sao vậy?"
Cậu ta mở to mắt, trong ánh sáng mờ ảo nhìn cô.
Có một số việc chỉ có nghĩ lại mới biết gian nan.
Cậu ta nhớ lại ngày Mộc Hàn Hạ về nước, chính mình gây khó dễ và khinh thường cô.
Nghĩ lại một cô gái như vậy một thân một mình trở về nước, mang theo một kế hoạch lớn kinh doanh kì tích.
Còn Lục Đống chỉ đứng ở phía sau, một mình cô ở phía trước, không có bất cứ ai giúp đỡ, không thể chia sẻ với ai, sau đó từng bước đi đến mục tiêu vĩ đại kia.
Đúng vậy, vĩ đại, đó là từ Lục Chương nghĩ đến.
Cho dù là kế hoạch kinh doanh tài tình mà to lớn hay là tình cảm không vụ lợi của cô đều khiến Lục Chương cảm thấy vĩ đại.
Cậu ta chưa từng nhận thức được sự vĩ đại như vậy.
Cậu ta nghĩ sao cô có thể cứng cỏi, sống rộng lượng như vậy? Một cô gái dịu dàng như cô sao lại có bộ dáng ngày càng tỏa sáng như vậy?
Đối với câu hỏi của Lục Chương, Mộc Hàn Hạ chỉ dịu dàng cười nói: "Trung Quốc có câu ngạn ngữ: kẻ sĩ chết vì người tri kỉ.
Trên thế giới này, tôi cảm thấy chuyện đáng giá thì sẽ làm.
Hơn nữa phát minh của Trương Tử có thể đem lại lợi ích cho con người."
Lục Chương nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, đột nhiên cảm thấy mềm lòng, đột nhiên cảm thấy đau đớn.
Cậu ta thốt ra: "Vậy còn tôi, tương lại nếu có một ngày, tôi giống anh ấy cần cô, cô sẽ đối xử với tôi giống như vậy chứ?"
Mộc Hàn Hạ hơi kinh ngạc nhìn cậu ta, im lặng một lát đáp: "Sẽ."
Lục Chương nở