Lúc này là buổi chiều, đèn trong tầng một tòa nhà Phong Thần sáng trưng, thỉnh thoảng có người đến người đi.
Khi Mộc Hàn Hạ bước vào, trong sảnh to như vậy lại yên tĩnh trang nghiêm.
Cô đi đến trước quầy lễ tân, cô gái lễ tân cười hỏi: "Xin hỏi cô có chuyện gì?"
Mộc Hàn Hạ đáp: "Tôi tìm Lâm Mạc Thần."
Cô gái lễ tân hơi sửng sốt, trao đổi ánh mắt với đồng nghiệp bên cạnh, lại hỏi: "Cô tìm chủ tịch? Xin hỏi cô có hẹn trước không?"
Mộc Hàn Hạ nở nụ cười một chút nói: "Tôi gặp anh ấy khi nào cần hẹn trước chứ?"
Cô gái lễ tân nhìn quần áo cô tinh tế, lai lịch không rõ ràng, nhất thời không có cách nào.
Đúng lúc này bên cạnh vang lên tiếng nói: "Hàn Hạ?"
Cô gái lễ tân: "Chào Tôn tổng!"
Mộc Hàn Hạ quay đầu, nhìn thấy Tôn Chí.
Anh ta khoác áo vest trên cánh tay, bộ dáng vội vàng, hình như là mới từ bên ngoài vội vàng trở về.
Ánh mắt hai người chạm nhau, trong khoảnh khắc đó dường như đều nhìn thấy sự bất thường trong mắt nhau.
Tôn Chí nở nụ cười: "Em tới tìm cậu ta có việc?" Mộc Hàn Hạ không đáp, lập tức đi sang cửa thang máy thông thẳng lên lầu nói: "Quét thẻ."
Tôn Chí hơi sửng sốt, lấy thẻ công tác ra quét cho cô.
Mộc Hàn Hạ lập tức đi vào, Tôn Chí đuổi theo nói: "Hàn Hạ, hôm nay cậu ấy họp cả ngảy rồi, nếu không chờ buổi tối cậu ấy về hai người từ từ nói
chuyện?" Cuối cùng vẫn nói thêm một câu: "Đừng kích động."
Bước chân Mộc Hàn Hạ hơi dừng lại, quay đầu nhìn anh ta: "Tôn Chí, em chỉ hỏi một câu thôi: có phải là các anh làm không?"
Tôn Chí bình tĩnh nở nụ cười: "Em nói chuyện gì vậy? Sao anh nghe không hiểu."
Vẻ mặt Mộc Hàn Hạ trở nên lạnh lùng, xoay người đi vào trong thang máy lạnh nhạt nói: "Đừng đi theo."
Tôn Chí đứng tại chỗ, nhìn cửa thang máy từ từ đóng lại.
Anh ta im lặng một lúc, bỗng nhiên đấm một phát lên tường, khẽ mắng "Shit".
Thang máy nhanh chóng chạy lên trên.
Mộc Hàn Hạ nhìn chằm chằm con số trên cửa không ngừng tăng lên: 43, 44, 45...!Cô im lặng, hờ hững nhìn, chờ lên tầng cao nhất.
Cửa thang máy mở ra, cô gái lễ tân ở tầng này vừa bỏ điện thoại xuống, nhìn thấy cô, có lẽ là đã nhận được lời dặn của Tôn Chí, không hỏi cũng không ngăn cản.
Mộc Hàn Hạ tiếp tục đi vào trong, tới cửa văn phòng chủ tịch sâu nhất và yên lặng nhất.
Ngay cả ngọn đèn nơi này cũng lành lạnh, khu vực rộng như vậy, xa hoa tinh xảo, trống trơn rộng lớn lại chỉ có một căn phòng của anh.
Ở sô pha ngoài cửa đang có hai người đàn ông ngồi, hình như đang đợi gặp anh.
Bên cạnh bàn làm việc có một người thanh niên trẻ tuổi, là trợ lý của Lâm Mạc Thần.
Mộc Hàn Hạ nói: "Tôi là Mộc Hàn Hạ, tôi tới gặp Lâm Mạc Thần."
Cô không biết người trợ lý, nhưng anh ta biết cô, lập tức ân cần cười nói: "Cô tới rồi, xin chờ một chút, tôi lập tức đi thông báo cho chủ tịch."
Khi hai người nói chuyện, hai người đàn ông ngồi trên sô pha đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Mộc Hàn Hạ cũng rất nhạy bén, ánh mắt đảo qua mặt hai người, dừng trên tấm thẻ trước ngực bọn họ.
Một người là "Quản lí hạng mục cao cấp bộ phận thương mại điện tử tập đoàn Phong Thần", người còn lại là "Kỹ sư cao cấp bộ phận IT tập đoàn Phong Thần".
Trong lòng Mộc Hàn Hạ hơi chấn động, mà ánh mắt hai người kia khi nhìn thấy cô, trong nháy mắt cũng hơi giật mình.
Tim Mộc Hàn Hạ chùng xuống, trong lúc nhất thời có cảm giác tim như nguội lạnh.
Lúc này trợ lý đã gõ cửa, Mộc Hàn Hạ quay mặt đi, nhìn thẳng về phía trước, không đợi trợ lý thông báo, đã lướt qua anh ta đi vào.
Trợ lý ngẩn ra, im lặng đóng cửa phòng lại cho bọn họ.
Phòng này ở hướng chính nam, cả phòng đều sáng sủa.
Cửa sổ có thể nhìn được phong cảnh đẹp đẽ bao la của thành phố.
Anh ngồi ở sau bàn làm việc, âu phục giày da, dáng vẻ cao quý, ngẩng đầu nhìn thấy cô.
Tình nhân mấy ngày không gặp, gặp lại là tình hình như vậy.
Mộc Hàn Hạ nhìn khuôn mặt của anh vẫn tuấn lãng như trước, trong lòng như bị đá đè, đột nhiên khó mà thốt lên lời.
Xung quanh yên tĩnh, trong không khí còn có mùi đàn hương.
Anh im lặng chăm chú nhìn cô mấy giây, nở nụ cười: "Summer, tìm anh có chuyện gì?"
Hoàn toàn không sợ hãi, nội liễm ôn hòa.
Mộc Hàn Hạ: "Đúng vậy, em có việc tìm anh."
Hai người im lặng một lát, anh không nhìn cô mà nhìn đi nơi khác, sau đó nâng ly trà trên bàn lên từ từ uống.
Rõ ràng anh chưa nói gì, cũng chưa làm gì, nhưng nhìn thấy bộ dáng của anh, trong lòng Mộc Hàn Hạ bỗng nhiên đau nhức, trong nháy mắt lại muốn từ bỏ chất vấn, xúc động xoay người rời đi.
Nhưng vừa rồi khi nhìn thấy ánh mắt của hai người ở cửa, Tôn