Không Phụ Hàn Hạ

Chương 117


trước sau


Tháng này Bắc Kinh vẫn còn nóng, Quý Châu hơi mát mẻ hơn.
Mộc Hàn Hạ ở đây mấy ngày, đi nhiều nơi.

Cô nhìn từng thôn xóm đã từng "làm thuê", nhưng không nhận được mấy người, bọn họ cũng không ai nhớ đến cô.

Một mình cô ngồi bên non xanh nước biếc, nhờ thuyền của ngư dân đi ngược dòng.

Cô đến trấn cổ yên lặng, ngồi bên bờ sông, nhìn từng ngọn đèn bên bờ bên kia.
Khi cô đi qua một hẻm nhỏ quanh co, nghe thấy bên trong cửa hàng truyền ra tiếng nhạc, lời ca thế này: "Quý trọng nhất là khó có được, yêu anh khiến cho sinh mệnh trở nên bao la." Cô trầm ngâm dừng bước, suy nghĩ trôi dạt theo gió, mây trên trời.
Nhờ đi bộ trong sự yên tĩnh mà tâm trạng cũng trở nên cởi mở, phóng khoáng.

Cô giật mình phát hiện, từ sau khi về nước, quan hệ giữa cô và Lâm Mạc Thần luôn là đối lập, xung đột, thăm dò, rồi lại là hấp dẫn, kích thích lẫn nhau.

Hiện tại nhìn lại là dịu dàng, hiểu rõ, nhớ nhung.
Cô nghĩ đến khoảng thời gian xa cách dài đằng đẵng kia, khiến cô không thể nhìn thấy anh, còn anh ở trong lòng cô vĩnh viễn dừng lại ở một ngày, một khắc chia lìa kia.

Hiện tại chỉ là xa cách ngắn ngủi, nhưng khiến cô càng nhìn thấy anh rõ ràng hơn.

Có lẽ đây là sự lớn dần của tình yêu.
Vào một ngày đẹp trời, cô thả tro cốt Trương Tử xuống dòng sông trong suốt, giống như Trương Tử từng thả tro cốt vị hôn thê xuống sông Mississippi.

Bọn họ cùng được tự do, linh hồn gần nhau hơn, chỉ cách đôi bờ ngắm nhìn nhau, còn bia mộ của họ sẽ đứng gắn bó với nhau.
Theo thời gian trôi qua, sự tin tưởng đối với thiết bị điện tử có thể mặc được của Mộc Hàn Hạ cũng dần trở nên nghiêm trọng.

Tình huống thực sự gay go.

Niềm tin của nhóm làm việc bên trong tan rã, khách hàng bên ngoài nghi ngờ, cũng có công ty trong nước làm sản phẩm cùng loại, nhân cơ hội bọn họ gặp chuyện không may, mạnh mẽ tuyên truyền sản phẩm, ở giữa làm ngư ông đắc lợi.

Bọn họ đã mất đi cơ hội ban đầu, thị trường cũng đã bị chiếm đoạt, nhưng không sao hết, tất cả đều có thể lại có.

Cô vô cùng tin tưởng, thứ có giá trị thực sự sẽ không bị chôn vùi.

Đợi sau khi cô trở về sẽ làm lại.

Cuối cùng có một ngày cô nhất định sẽ trở thành nhãn hiệu hàng đầu.
Chạng vạng hôm nay, Mộc Hàn Hạ trở lại khách sạn Thanh Niên, nhận được điện thoại của Lục Chương.
Giọng nói của Lục Chương ổn định mà trầm tĩnh: "Carol, trang web đã hoàn toàn sửa xong rồi, tất cả công tác chuẩn bị đã làm xong.


Tết cả sẽ được đẩy mạnh theo kế hoạch."
Mộc Hàn Hạ nhìn mưa bụi ngoài cửa sổ, cười nói: "Ừ, nhất định phải làm tốt.

Tính cách cậu cẩu thả, hiện tại tự mình làm việc phải để ý chi tiết, làm tốt tất cả mọi thứ.

Qua mấy ngày nữa tôi sẽ trở về."
Lục Chương cũng khẽ cười đáp: "Vâng."
Mộc Hàn Hạ lại hỏi: "Mấy ngày nay, có phải cậu làm việc không nghỉ ngơi?"
Lục Chương khẽ "ừ" một tiếng.
Mộc Hàn Hạ ngừng lại một chút nói: "Cũng tốt, con người trưởng thành luôn sẽ có giai đoạn này.

Từ từ kiên trì."
"Carol." Cậu ta nói, "Tôi không phải là trẻ con, cô đừng coi tôi là đồ ngốc."
Mộc Hàn Hạ chỉ cười, một lát sau, cậu ta hỏi: "Cô đã làm hòa với Lâm Mạc Thần chưa?"
Mộc Hàn Hạ nói: "Cậu hỏi chuyện này để làm gì?"
Cậu ta cười đáp: "Không có gì.

Về sau nếu anh ta đối xử với cô có chút nào không tốt, Phương Nghi sẽ đánh nhau với anh ta."
Trời đã dần tối, Trường Giang và Hoàng Hà chìm trong bóng đêm, thuyền yên tĩnh lướt qua.

Mộc Hàn Hạ đứng ngoài ban công gió không ngừng thổi, lấy di động ra, nhìn tin tức thị trường chứng khoán.

Mấy ngày này thị trường chứng khoán tăng rồi lại giảm, thắng hay bại vẫn chưa phân, tựa như bằng phẳng dao động sau khi tình cảm mãnh liệt và thảm thiết.

Cô nghĩ Lâm Mạc Thần là người cầm lái phía sau Phong Thần, chắc chắn cũng rất bận rộn.
Cô chụp cảnh đêm gửi cho anh.
Anh nhanh chóng gọi lại.
"Đây là nơi em ở?" Anh hỏi.
"Vâng.

Anh đang làm gì vậy?"
Anh nở nụ cười: "Đang sắp xếp hành lý."
Trong lòng Mộc Hàn Hạ khẽ động: "Đi đâu vậy?"
"Em nói xem?"
Hai người im lặng một lát, anh hỏi: "Hôm nay em đi đâu, làm gì?"
Mộc Hàn Hạ kể hết cho anh nơi đã đi qua, người đã gặp, chuyện đã làm.


Anh vô cùng im lặng nghe, cũng không hỏi gì.

Mộc Hàn Hạ nói xong một hồi hỏi: "Sao anh không nói gì?"
Anh đáp: "Không có gì.

Đột nhiên cảm thấy như vậy thật tốt.

Mỗi ngày em đi đâu, đang làm gì, anh đều biết."
Mộc Hàn Hạ im lặng một lúc lâu nói: "Trước kia anh cũng biết không ít nha.

Thư của em ở chỗ Hà Tĩnh không phải đều bị anh mang đi hết sao?" Lời này hơi có chút trêu đùa.

Lâm Mạc Thần nở nụ cười nói: "Em còn dám nhắc đến thư?"
Mộc Hàn Hạ im lặng, nhìn mưa phùn mơ hồ trước mắt, sau đó vô cùng bình tĩnh thản nhiên nói: "Em là người yêu của anh."
"Anh biết." Anh đáp, "Anh chưa bao giờ tin em không yêu anh."
Trong điện thoại trở nên yên lặng, một lát sau anh khẽ gọi "Hàn Hạ", trong tiếng gọi ẩn chứa ý cười.

Mộc Hàn Hạ hỏi: "Anh cười cái gì?"
"Không có gì, chỉ là cảm thấy quấn lấy em nhiều ngày như vậy, Mộc Hàn Hạ từng dám yêu dám hận, đem Lâm Mạc Thần nắm trong lòng bàn tay còn sợ biến mất, dường như cuối cùng đã bị anh kích ra."
Mộc Hàn Hạ cười: "Anh mặt dày hơn so với trước kia."
"Một hai ngày nữa anh sẽ đến đón em." Anh dịu dàng nói.
"Trước đó không phải nói sẽ chờ em ở Bắc Kinh sao?"
Cách điện thoại, tiếng cười trầm thấp của anh lại giống như gió mát mưa phùn bao vây lấy cô.
"Summer, đối với một người đàn ông ba mươi ba tuổi mà nói, có thể từ từ theo đuổi người phụ nữ mất đi mới có lại được, nhưng nếu anh ấy nhớ nhung, thả thêm một ngày là ngu xuẩn."
Sáng sớm hôm sau, khi Mộc Hàn Hạ tỉnh lại, đã là trời quang mây tạnh.

Cô ăn một chút cháo ngay tại tầng một khách sạn, đường phố bên ngoài vẫn còn ẩm ướt yên lặng, cảm thấy vui vẻ thoải mái.
Chủ khách sạn cũng là người phụ nữ trẻ tuổi, cũng có ấn tượng khá tốt về Mộc Hàn Hạ.

Cô ấy đi tới nói: "Trong hai ngày này còn muốn đi chỗ nào nữa?"
Mộc Hàn Hạ: "Trong thành cũng đã đi khá nhiều, trấn cổ bên cạnh cũng đã đi.

Chị có đề cử gì không? Hai ngày nữa tôi cũng có người bạn đến đây, muốn dẫn anh ấy đi cùng."
Bà chủ suy nghĩ rồi hỏi: "Đi Giang Miêu Trại chưa? Thiên Hộ Miêu Trại rất độc đáo, phong cảnh cũng rất đẹp."
Mộc Hàn Hạ từng nghe nói về Thiên Hộ Miêu Trại, nghe nói là dựa vào sông mà tạo thành, đẹp đẽ, rộng lớn.


Cô nghe vậy hơi rung động,nghĩ đến Lâm Mạc Thần có lẽ chưa từng đến nơi thôn dã như vậy.

Rời xa trần thế, nếu hai người gặp lại có lễ tâm trạng cũng mơ mộng tốt đẹp hơn.

Nghĩ vậy, cô bỗng nhiên nở nụ cười.

Lâm Mạc Thần nói trước kia cô nắm anh trong lòng bàn tay còn sợ mất.

Thực ra sau khi về nước cô đã thực sự làm hại anh khi

nào chứ? Chuyện anh làm vì cô, một mình anh ghen tuông bảo vệ quá khứ, nhưng lại không tiến vào được trái tim cô? Nhưng khi đã trải qua việc lớn liên tục gần đây, hai người cạnh tranh trong thương mại điện tử, Trương Tử mất, trang web bị hack, thị trường chứng khoán rung chuyển, sự xa cách sáu năm giữa hai người, khúc mắc năm đó, tựa như dần dần mất đi.

Cô hiểu được còn thực sự một lần nữa được nhìn thấy anh, còn anh vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ.
"Nếu cô đi thì hãy chọn khách sạn ở chỗ cao, như vậy có thể quan sát được phong cảnh toàn Miêu Trại." Bà chủ nói, "Hơn nữa, trong Miêu Trại có mấy miếu cổ trăm năm rất linh.

Có thể đi cầu bình an cho người nhà và bạn bè."
Mộc Hàn Hạ cảm thấy hứng thú, tình cảm của con người đôi khi cần phải có vật để gửi gắm.

Trong ngày có tâm trạng này, cô cảm thấy tặng đồ vật như vậy cho Lâm Mạc Thần cũng không tồi.

Nhớ tới năm anh về nước tự gây dựng sự nghiệp, tuy sự nghiệp phát triển vui vẻ thuận lợi, nhưng vẫn là một thân một mình, cô độc.

Nếu có bận tâm gì, có lẽ ngoài cô, người nhà, thì anh chưa từng có chút vướng bận nào.

Chỗ cao không sợ lạnh, có lẽ là không có nhiều người thực sự khiến anh bận tâm.
Sau khi đi một tiếng đường núi, xe buýt du lịch tiến vào Miêu Trại.

Hiện tại là mùa vắng khách, lại là thời gian làm việc, phóng tầm mắt trong hàng rào cũng không có nhiều người lắm.
Mộc Hàn Hạ men theo đường đá quanh co, ven đường là những căn nhà nhỏ của người dân tộc, sau lưng là núi rừng sừng sững.

Cả Miêu Trại rải rác trên hai hòn núi, cách nhau một con sông.

Kiến trúc phần lớn nằm trên một ngọn núi, cảnh sắc tự nhiên thì ở đầu bên kia.

Vì thế Mộc Hàn Hạ dựa theo lời chỉ dẫn của bà chủ khách sạn, đi qua một cây cầu nhỏ bắc qua sông, lên một ngọn núi kiến trúc tương đối thưa thớt tìm kiếm chỗ ở.

Như vậy có thể thu hết phong cảnh Miêu Trại đối diện vào tầm mắt.
Trên núi không có đường ô tô, chỉ có con đường đá nhỏ.

Mộc Hàn Hạ leo lên núi, dọc đường đi qua rất nhiều khách sạn đều được dân cư mời gọi.

Cô không dừng lại, cho đến khi đến gần đỉnh núi mới quay đầu lại.

Lúc này đã là buổi chiều, ánh mặt trời lúc ẩn lúc hiện, con sông nhỏ nước xanh như ngọc, quấn quanh bao bọc.

Trên núi đối diện, sương mù tràn ngập, nhà sàn bằng gỗ của người Miêu tầng tầng lớp lớp, từ chân núi cho đến đỉnh núi, tựa như thế ngoại đào nguyên, đẹp như tranh vẽ.

Mộc Hàn Hạ hơi thất thần, không tự chủ được mỉm cười, chụp ảnh gửi cho Lâm Mạc Thần.
Cô chọn một khách sạn trên đỉnh núi.

Nơi này phong cảnh tốt nhất, tất nhiên cũng là đắt nhất, trong các khách sạn cũng được coi là sạch sẽ thoải mái.

Chủ khách sạn cũng là nữ, đen gầy giàu kinh nghiệm, không quá thân thiện, nhưng cũng nhã nhặn.

Sau khi đặt hành lý ở trong phòng, Mộc Hàn Hạ cũng trò chuyện với bà chủ mấy câu, hỏi bà chủ trước kia làm gì, được biết từng là vận động viên leo núi.

Mộc Hàn Hạ hơi bất ngờ, sau đó lại hỏi vậy đội của cô có phải cũng giống như cô sông ở nơi non xanh nước biếc.

Bà chủ im lặng một lát chỉ cười: "Bọn họ đều chôn ở trên núi."
Mộc Hàn Hạ nghĩ hóa ra mỗi người đều có chuyện xưa, đây có lẽ chính là ý nghĩa của việc hành tẩu.

Truyền thuyết nhỏ bé được vùi lấp trên đời này, chờ Lâm Mạc Thần tới sẽ kể cho anh nghe.

Có rất nhiều chuyện,tại nơi xa rời thành phố phải kể cho anh nghe.
Ăn xong cơm tối, Mộc Hàn Hạ xuống núi đi dạo ở trấn đối diện, cũng tìm được ngôi chùa kia, cầu mấy lá bùa bình an.

Một cái cho Lão Bert ở Mỹ xa xôi, một cái cho Hà Tĩnh, một cái cho Lục Chương, một cái cho Tôn Chí.
Còn hai cái màu sắc giống nhau cho Lâm Mạc Thần và cô.

Cô đặt hai cái này trong ví tiền, sau đó đứng ở trên phố thưa thớt người gọi điện cho Lâm Mạc Thần.
"Em tin mấy thứ này?" Anh khẽ cười.
"Em tin chứ." Mộc Hàn Hạ đáp, "Em không tin quỷ thần, nhưng em tin gửi gắm nguyện vọng tốt đẹp sẽ làm con người hạnh phúc hơn."
Cô nói rất bình thản, Lâm Mạc Thần im lặng mấy giây nói: "Được, chờ anh đến rồi giao cho anh."
"Khi nào anh đến?"
Ngày kia."
"Em chờ anh."
Em từng nói luôn không thấy rõ sự thật lòng của anh.
Sau đó anh cũng nói không nhìn thấy lòng của em.
Nhưng sau khi kết thúc sự phù phiếm, may mắn biết bao hai ta vẫn kề bên như cũ, quý trọng từng chút một.
Khi Mộc Hàn Hạ quay về khách sạn, nhìn thấy một mình bà chủ đứng trước cửa kính, dừng chân nhìn về nơi xa, không biết đang nghĩ gì.

Mộc Hàn Hạ không làm phiền, đi thẳng về phòng.

Trước đó cô đã xem dự báo thời tiết, hai ngày tới trời đều âm u có mưa nhỏ, khí hậu ẩm ướt ôn hòa, nghĩ tới Lâm Mạc Thần sắp đến, trong lòng trở nên viên mãn, mềm mại.
Đêm nay cô ngủ rất say, nửa đêm về sáng mơ hồ nghe thấy có tiếng nổ bên ngoài, nhưng cũng không thể tỉnh lại.

Tận đến hừng đông, mới nghe thấy ngoài cửa sổ, nóc nhà, xung quanh đều là tiếng mưa rơi.

Cô đứng dậy vén rèm, nhìn thấy hơi nước mờ mịt, không biết mưa to đã trút xuống từ bao giờ..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện