Mộc Hàn Hạ nằm sấp trên giường, không động đậy.
Cảm giác kia giống như một mình đi trong băng tuyết ngập trời, gió lạnh thổi từ trong lòng lan tràn khắp toàn thân.
Cô nghĩ đến ngày mai, trong lòng không còn chút hi vọng nào, giống như màn sương mờ mịt, cảm thấy bất an.
Cô đứng lên, đi vào trong WC sơ sài loang lổ, tắm rất lâu dưới làn nước ấm, cho đến khi chà xát toàn thân đỏ lên, cô mới đi ra.
Vừa ngã xuống giường, cô lấy chăn bọc kín người, vô cùng mệt mỏi, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm, lại là một ngày nắng gắt, mặt trời đã ẩn hiện phía chân trời.
Mộc Hàn Hạ ngồi bên dưới siêu thị ăn sáng với Hà Tĩnh.
Hà Tĩnh phát hiện hôm nay Mộc Hàn Hạ vô cùng im lặng, cô ấy nhìn chằm chằm ánh mắt sưng húp của Mộc Hàn Hạ hỏi:"Cậu sao vậy? Xảy ra chuyện gì thế?"
Mộc Hàn Hạ cười:"Không có gì, vẫn lên núi đánh lão hổ như cũ thôi." Cô thoải mái như thường lại khiến Hà Tĩnh nghi ngờ.
Mộc Hàn Hạ ăn hết mấy miếng đồ ăn hỏi:"Mấy giờ rồi?"
Hà Tĩnh lấy di động ra nhìn: "6h50, cậu không mang di động à?"
"Không biết hôm qua rơi ở chỗ nào rồi."
Sáng sớm hôm nay, Mộc Hàn Hạ mới phát hiện không thấy di động đâu, gọi đến thì đã tắt máy, hoặc là hôm qua rơi lúc chạy đi,hoặc rơi trên xe Lâm Mạc Thần.
Tuy Lâm Mạc Thần từng nhắn tin cho cô, nhưng cô không nhớ số của anh ta, đành phải chờ tìm cơ hội hỏi.
Hà Tĩnh nói:"A Hạ, có chuyện gì cậu phải nói với tớ ngay, đừng kìm nén trong lòng."
Mộc Hàn Hạ:"Ừ."
Trong văn phòng sáng ngời bận rộn, người đến người đi, mọi chuyện vẫn như thường lệ.
Mộc Hàn Hạ ngồi trước máy tính, cả ngày xử lý số liệu tiêu thụ lộn xộn, chả mấy chốc đã chạng vạng, quản lí phái cô đi đưa tài liệu cho Mạnh Cương.
Mộc Hàn Hạ nói:"Quản lí, em vẫn còn chưa làm xong việc, có thể phái người khác đi không?"
"Không thấy người khác đều đang bận sao? Cô tạm bỏ công việc xuống, mau đi đi."
Cửa phòng làm việc của Tổng giám đốc khép hờ, Tiểu Trần không có ở bên ngoài, Mộc Hàn Hạ đứng yên một lát gõ cửa.
"Vào đi."
Mộc Hàn Hạ đẩy cửa vào, không nhìn anh ta, để tài liệu lên mặt bàn, giọng nói bình thản không dao động:"Mạnh tổng, đây là tài liệu."
Cô có thể cảm giác được ánh mát sáng rực của Mạnh Cương dừng trên người mình.
Cô xoay người bước đi.
"Chờ một chút."
Mộc Hàn Hạ dừng bước quay đầu nhìn anh ta.
Anh ta vẫn là bộ dáng điềm tĩnh như thường lệ, ngồi ở phía sau bàn làm việc, ánh mắt sâu xa nhìn cô.
Mộc Hàn Hạ đột nhiên vô cùng không muốn nhìn thấy đôi mắt của anh ta, nhưng anh ta lại lên tiếng:"Ngày hôm qua...xin lỗi."
Mộc Hàn Hạ im lặng, anh ta khẽ nói:"Tôi uống say, xin lỗi, Mộc Hàn Hạ."
Trong lòng Mộc Hàn Hạ như có một luồng khí đột nhiên bốc ra, vừa bất đắc dĩ vừa không cam lòng.
Cô biết anh ta uống say nên thất lễ, cô biết anh ta là người hành xử ổn thỏa, tuyệt đối không say đến mức như vậy, nhưng cô không thể cứ vậy mà lãng quên chuyện này.
"Mạnh tổng, nếu không còn chuyện khác, tôi đi trước." Cô lặng lẽ nói.
Mạnh Cương vẫn chăm chú nhìn cô, gió thổi nhẹ mành rèm cửa sổ phía sau anh ta, ánh mặt trời thật tĩnh lặng.
Anh ta nói:"Qua mấy ngày nữa, cô rời khỏi Nhạc Nhã đi.
Tôi có một người bạn mở một cửa hàng khá tốt ở khu Minh Hán, cô đã từng có kinh nghiệm làm nhân viên bán hàng, qua đó làm đãi ngộ cũng không hề thấp hơn so với hiện tại.
Bên phía tài vụ cũng sẽ cho cô ba tháng tiền lương."
Tay Mộc Hàn Hạ từ từ nắm chặt.
Cô bỗng nhiên cười, kiên cường đáp:"Vâng."
Không còn gì để nói, cô xoay người đi ra cửa, vào khoảnh khắc chuẩn bị rời đi, giọng nói bình thản của Mạnh Cương truyền đến:"Mộc Hàn Hạ, những lời tôi từng nói đều là thật lòng." Màn đêm buông xuống, Mộc Hàn Hạ nằm trên giường không thể ngủ được.
Phẫn nộ, bi thương, ngỡ ngàng...!đan xen vào nhau, tạo thành một nỗi buồn đau nhức trong lòng, giống như một tảng đá chặn cô lại.
Cô có hận Mạnh Cương không ư? Mấy năm nay nếu không phải được anh ta quan tâm nhiều, không phải anh ta đề bạt, cô cũng không vào được bộ phận thị trường, không thể thoát khỏi tầng lớp nhân viên bán hàng, cô không thể hận được.
Tuy nhiên cô có oán anh ta không ư? Có chứ.
Tâm cơ của đàn ông, che giấu dục vọng, khi muốn đạt được, khiến cho cô tin là thật chìm đắm trong lòng tốt của anh ta.
Hiện giờ anh ta phải tự bảo vệ lấy mình, biết rõ không chiếm được cô, không chút lưu tình đá cô đi.
Cưỡng hiếp chưa thành, có thể định nghĩa tội lỗi của Mạnh Cương như vậy.
Người như anh ta tuyệt đối không cho phép mắc phải sai lầm nghiêm trọng như vậy, uy hiếp đến sự nghiệp và cuộc sống của anh ta.
Vì vậy cô còn chưa có hành động gì, anh ta đã tiên hạ thủ vi cường, đuổi cô đi, để tránh khỏi hậu họa.
Đối với cô, khi anh ta bóp nát cơ hội đổi công việc của cô, anh ta không mảy may suy nghĩ một chút nào.
Chẳng lẽ cô thực sự phải đến làm việc ở cửa hàng còn không bằng siêu thị Nhạc Nhã kia, quay lại làm nhân viên bán hàng, cả đời không xoay người được?
Lâm Mạc Thần đi theo con đường đêm đó tới nhà Mộc Hàn Hạ.
Đúng vào lúc hoàng hôn buông xuống, ánh sáng mờ nhạt chiếu vào trong xe, bên cạnh ghế phụ có để một chiếc điện thoại di động.
Sau khi ngày đó đưa Mộc Hàn Hạ về, Lâm Mạc Thần mới phát hiện di động rơi ở ghế sau, hơn nữa hết pin rồi.
Trùng hợp là sạc pin điện thoại của anh ta không thông dụng, nên anh ta để luôn trong xe không để ý nữa.
Kết quả ba ngày trôi qua, nhưng cô gái kia không hề tìm đến anh ta.
Đèn đỏ, Lâm Mạc Thần dừng lại.
Trước mặt người tới người đi, còn có một số quán hàng rong ở ven đường.
Anh ta chú ý tới một quầy bán anh đào, từng quả nho nhỏ trơn bóng, màu đỏ vàng, không phải loại tốt nhất, nhưng chắc chắn rất chua.
Qua ngã tư, Lâm Mạc Thần đỗ xe ở bên đường, xuống xe mua một cân để vào ghế phụ.
Nhanh chóng đến gần nhà cô, quán cơm nhỏ ven đường đầy người ngồi và xếp hàng, Lâm Mạc Thần lái xe chầm chậm qua, bỗng nhiên nhìn thấy ở phía trước quán nướng, Mộc Hàn Hạ áo phông trắng quần jean, đang ngồi ăn đồ nướng, đối diện còn có một cô gái.
Cách ánh đèn đường lờ mờ và tiếng người ồn ào, nụ cười của cô có vẻ thật yên tĩnh.
Lâm Mạc Thần dừng xe, cầm di động và anh đào đi về phía quán đồ nướng.
"A Hạ, cậu thực sự tính rời đi sao?" Hà Tĩnh buồn rầu hỏi.
"Ừ.
Tớ đã quyết đi rồi." Mộc Hàn Hạ đáp rõ ràng.
"Nhưng...cậu có thể tìm được công việc gì đây? Tuy chuyện này rất tức giận, ức hiếp người, giống như cậu nói, chúng ta không báo cảnh sát được, anh ta cũng không làm được gì, coi như là bị chó cắn đi, nhưng dù sao cũng được cam đoan tiền lương đãi ngộ, cậu đi cửa hàng Mạnh Cương tìm cho kia, thì có gì có hại chứ?"
"Tớ không đi."
Hà Tĩnh cũng biết có khuyên cô nữa cũng vô