Hôm Mộc Hàn Hạ đi từ chức trời đầy mây.
Mây xám giống như làn sóng cuồn cuộn trên bầu trời.
Khi cô đi qua khu nhóm đồng nghiệp làm việc phát hiện không khí cũng vô cùng ảm đạm, có người nhìn cô, có người trao đổi ánh mắt.
Cô làm như không thấy, vẻ mặt bình tĩnh, khi gặp người trên đường còn lộ ra nụ cười khiêm tốn khách khí như trước cho đến khi đi đến cửa văn phòng Mạnh Cương, thủ tục từ chức chỉ còn thiếu chữ kí của anh ta.
Mạnh Cường ngồi trong sô pha, đang hút thuốc xem tài liệu, nhìn cô tiến vào, vẻ mặt anh ta không thay đổi ngừng công việc lại.
Mộc Hàn Hạ nói:"Mạnh tổng, đây là đơn từ chức của tôi, xin anh kí tên cho."
Mạnh Cương nhận lấy, ánh mắt trầm tĩnh, anh ta cầm bút, kí tên ở phần dưới cùng, nhưng không lập tức trả lại cho cô mà nói:"Ngồi xuống, chúng ta nói chuyện một lát đã."
Mộc Hàn Hạ luôn cảm thấy phức tạp đối với tâm tình của anh ta.
Thật ra cô không muốn nhiều lời với anh ta, nhưng không hiểu sao có sự kích động ép buộc cô ngồi xuống.
Cô đặt hai tay lên đùi, bình tĩnh nhìn anh ta.
Mạnh Cương cầm lấy ly trà nhấp một ngụm nói:"Hối hận không?"
"Tiếc nuối, nhưng không hối hận."
Mạnh Cương mỉm cười nói:"Mộc Hàn Hạ, cô phải hiểu rất nhiều mục tiêu của đời người không phải chỉ dựa vào cố gắng là có thể làm được.
Cô sẽ cần sự giúp đỡ của người khác, cần phải nói một đằng nghĩ một nẻo, lúc tất yếu cần phải cúi đầu, để đổi lấy một số thứ.
Cô rất thông minh, là một trong những nhân viên bán hàng thông minh nhất mà nhiều năm qua tôi gặp, nhưng chung quy cũng chỉ là nhân viên bán hàng mà thôi.
Cô có biết khi cô rời khỏi Nhạc Nhã, rời khỏi tổ tôi bảo vệ cô cẩn thận mấy năm qua, đi ra ngoài, cô sẽ phải cố gắng và trả giá nhiều hơn so với người khác, còn phải tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục nhiều hơn, mới có thể đạt được thành công như những người khác."
Mộc Hàn Hạ im lặng.
Mạnh Cương rút điếu thuốc ra, mùi thuốc lá chậm rãi bay tới mặt cô, không biết anh ta vô tình hay cố ý, là khinh thường hay là không buông tha.
"Cô càng phải ích kỉ, nhưng lại càng không bỏ được chính mình.
Cô đủ khôn khéo, nhưng không có đủ lợi thế.
Nếu không thay đổi, sau này cô vẫn còn có thể bị người khác lợi dụng, sẽ té ngã đau hơn nữa."
"Mạnh tổng." Mộc Hàn Hạ chậm rãi nói,"Nếu điều kiện xã hội hơn hẳn mọi người, mà phải thay đổi hoàn toàn cách sống, ngay cả bản thân cũng không nhận ra, vậy tôi tình nguyện tiếp tục sống là chính mình, nhưng tôi cảm thấy không phải như vậy, nhất định có rất nhiều người giống như tôi, nhất định bằng tài hoa và cố gắng có thể đến được nơi rất tốt.
Đến một này nào đó, anh sẽ hâm mộ cuộc sống của tôi chứ?"
Mạnh Cương bật cười vì sự ngây thơ trong lời nói từ trước đến nay chưa hề có của cô.
"Không." Anh ta nói,"Đạo lý này làm sao có thể giống nhau chứ."
Mộc Hàn Hạ cũng cười, lấy tài liệu từ chức trên bàn, đứng dậy đi ra ngoài cửa.
"Nếu..." Anh ta bỗng nhiên ở phía sau cô hỏi,"Sau này có người đưa ra yêu cầu với cô giống như tôi, giá tiền lớn hơn nữa, lớn để mức đủ để giành được cô, cũng đủ để hủy hoại cô, cô thật sự còn có thể từ chối sao?"
Mộc Hàn Hạ im lặng một lát đáp:"Tôi vĩnh viễn sẽ không chấp nhận."
Vào giữa trưa, Mộc Hàn Hạ từ biệt Hà Tĩnh.
Hà Tĩnh đi cùng cô tới ngôi nhà trong khu lao động, hốc mắt đỏ bừng, giúp cô thu thập đồ dạc.
"Cậu chỉ có chút đồ này thôi à?" Hà Tĩnh vỗ ba lô của cô.
"Ừ." Mộc Hàn Hạ đáo,"Không phải là tớ không trớ lại, mang nhiều đồ làm gì."
Trong lòng Hà Tĩnh đau xót, nhớ tới kẻ khốn kia, uất ức nói:"Đều do Lâm Mạc Thần kia! Quá âm hiểm, quá độc ác! Cậu còn coi hắn ta là bạn, trong nháy mắt hắn đã cướp mất vải của cậu, bán 5 tệ một cân ở Vĩnh Chính.
Hiện tại Vĩnh Chính toàn thắng, Nhạc Nhã hoàn toàn sụp đổ.
Tuy nhiên tớ thấy Mạnh Cương không hề có chuyện gì, vẫn tiếp tục làm Tổng giám đốc, chỉ có cậu lại phải ra đi."
Mộc Hàn Hạ hơi hoảng hốt nói:"Thật ra mấy ngày đầu trong lòng tớ cũng oán hận Lâm Mạc Thần, nhưng sau khi bình tĩnh lại, tớ cảm thấy không có gì.
Anh ta đứng trên lập trường của mình, làm như vậy có gì không đúng? Đổi lại là tớ, nói không không chừng cũng sẽ làm như vậy.
Là tớ không phân biệt rõ công và tư.
Nhưng cậu cũng không cần phải tức giận thay tớ, vốn chuyện cây vải có thành hay không, tớ cũng đều sẽ rời khỏi Nhạc Nhã.
Chẳng lẽ mỗi ngày tớ còn phải đối mặt với loại người như Mạnh Cương ư?"
Hà Tĩnh nói thầm:"Cũng đúng.
A Hạ, cậu tính đi đâu?"
Lúc này Mộc Hàn Hạ mới lộ ra nụ cười xán lạn, cử động bả vai nói:"Sao tớ phải bạc đãi chính mình chứ, Mạnh Cương cho tớ thêm mấy tháng tiền lương, tớ tính đi ra ngoài du lịch một chuyến, rồi sẽ tìm cách xoay sở.
Này, mấy năm nay chúng ta cũng chưa từng được nghỉ ngơi, cậu có hâm mộ tớ không?"
Hà Tĩnh giống như bình thường, lấy tay búng vào ót cô, mây đen trên mặt tan hết, cười nói:"Đúng vậy, tớ biết cậu đã sớm muốn đi chơi, tớ hâm mộ chết đi được.
Trên đường chú ý an toàn, đừng để người ta bắt cóc lừa đi."
"Biết rồi."
Một lát sau, Hà Tĩnh tiếp tục nói:"A Hạ, thực ra tớ rất ủng hộ cậu đi ra ngoài tìm hiểu.
Cậu không nên sống cuộc sống giống như tớ.
Cậu nên có một cuộc sống tốt hơn."
Mọi chuyện đã dần ổn định, trong một buổi sáng tràn ngập sương mù, Lâm Mạc Thần lên máy bay rời khỏi thành phố Giang.
Trình Vi Vi đã hoàn toàn khỏi hẳn, cũng tiếp nhận Vĩnh Chính hưng thịnh trong tay anh ta, cô ta đến sân bay tiễn.
"Cám ơn anh, sư huynh." Trình Vi Vi tươi cười,"Em sẽ thường xuyên chạy đến Bắc Kinh, không ngại em thường đến quấy rầy chứ?"
Lâm Mạc Thần kéo chiếc va li nhỏ, đeo kính râm, lạnh nhạt cười nói:"Nào có chứ? Sau này em chính là khách hàng lớn của Phong Thần, hoan nghênh đến thường xuyên."
Trình Vi Vi cảm thấy mĩ mãn nở nụ cười.
Hai người đứng ở cửa kiểm tra an ninh, bên cạnh người đến người đi, nền nhà đá cẩm thạch sáng bóng yên tĩnh, trong lòng cô ta bỗng nhiên hiện lên ý nghĩ, liệu Lâm Mạc Thần có cho cô ta một cái ôm lịch sự không?
Ai ngờ anh ta chỉ hơi gật đầu, xoay người không lưu luyến chút nào đi vào con đường kiểm tra an ninh.
Trình Vi Vi nhìn bóng dáng anh ta biến mất cuối tầm nhìn, còn ngoài cửa sổ một chiếc máy bay đang cất cánh.
Cô ta nghĩ cuộc chiến ở