Hè qua thu đến, thời gian hai tháng giống như ánh sáng nhanh chóng trôi qua.
Hôm nay trời trong mát mẻ, Mộc Hàn Hạ đứng dưới một gốc cây đại thụ bên đường, cầm chai nước uống nước.
Cách đó không xa là cảnh tượng náo nhiệt.
Hôm nay là ngày Phong Thần khai trương cửa hàng thứ hai, lúc này khách khứa đầy sảnh, ngoài cửa chất đầy lẵng hoa, pháo giấy rực rỡ đầy đất.
Di động của cô vang lên, nhìn thấy cái tên trên màn hình, cô lè lưỡi tiếp điện thoại:"A lô, Jason."
"Ở đâu?"
"Bên ngoài cửa hàng."
"Đang làm gì?"
"Nghỉ ngơi một lát."
Quả nhiên Lâm Mạc Thần ở đầu kia khẽ cười:"Tôi làm lụng vất vả trong này, còn quản lí Mộc lại đang nghỉ ngơi? Vào đây."
"Vâng." Mộc Hàn Hạ cúp điện thoại, đi vào trong cửa hàng.
Tầng hai có mấy văn phòng nhỏ, mấy nhân viên cửa hàng chào hỏi cô:"Quản lí Mộc." "Quản lí Mộc."
Mộc Hàn Hạ mỉm cười gật đầu, không giống như hai tháng trước thẹn thùng câu nệ.
Lâm Mạc Thần ngồi trong văn phòng, cầm trong tay chồng bảng biểu báo cáo số liệu, đang nói chuyện với cửa hàng trưởng ở bên cạnh.
Hôm nay anh ta mặc cả cây âu phục màu đen, áo sơ mi màu trắng bên trong, kết hợp với cà vạt màu đỏ, đồng hồ giày da, không có chỗ nào không quý giá.
Dáng dấp tùy ý ngồi ở chỗ kia tỏa ra bầu không khí khiến người khác cảm thấy bị áp lực.
Mộc Hàn Hạ đi qua, cửa hàng trưởng báo cáo xong, cười với Mộc Hàn Hạ rồi đi, Lâm Mạc Thần ngẩng đầu nhìn cô:"Cô chủ Mộc, đi vui vẻ ở nơi nào thế?"
""Lão Đại, tôi chỉ ra ngoài hít thở không khí thôi."
Lâm Mạc Thần nhếch môi nhưng cũng không cười nhạo cô, Mộc Hàn Hạ ngồi xuống bên cạnh anh ta, cầm lấy mấy bảng số liệu, rồi lấy laptop ra, bắt đầu làm việc với anh ta.
"Số lượng W3-11?"
"Bán được 33 chiếc.
Size M và L nhiều nhất."
"Tỉ suất phần lãi gộp."
Phần lãi gộp: phần lãi mới trừ giá thành, chưa trừ phí tổn khác.
"33%."
"Số liệu đồng nhất một cửa hàng."
“43 chiếc, 45%, size M, size L."
""So với hàng trong kho chiếm bao nhiêu?"
"40%, đầy đủ.
Trong đó cần phải điều động năm kiểu."
Hai người một hỏi một đáp, tốc độ rất nhanh.
Bên ngoài cửa có nhân viên đi qua cũng không dám lớn tiếng, sợ ảnh hưởng tới bọn họ.
Khuôn mặt hai người đều chăm chú, rõ ràng là sự phối hợp này ăn ý mười phần.
Thực ra lúc đầu Mộc Hàn Hạ không theo kịp tư duy và tốc độ tra cứu của Lâm Mạc Thần.
Lần đầu tiên cô làm trợ thủ cho anh ta, tìm mười phút trong máy tính cũng không tìm được.
Lúc ấy Lâm Mạc Thần cười lạnh nói:"Hừ, tôi mời đầu gỗ về sao?"
Lúc ấy cô không phục cãi lại:"Hệ thống máy tính lớn như vây, anh tưởng tìm một bảng báo cáo s
ố liệu trong đó dễ dàng như vậy sao?"
Lâm Mạc Thần nhìn chằm chằm cô nói:"Tôi đã từng gặp mỗi một người quản lí thị trường xuất sắc, ai cũng đều thuộc nằm lòng tất cả số liệu thị trường.
Nếu không cô cho rằng tại sao bọn họ có thể duy trì sự nhạy bén đối với thị trường vượt qua người thường? Mộc Hàn Hạ, cô không chịu cố gắng hết sức gì cả."
Anh ta nói xong khiến Mộc Hàn Hạ sững sờ.
Lâm Mạc Thần cũng không nói gì với cô nữa.
Một lát sau, cô đến bên cạnh anh ta khẽ nói:"Jason, tôi sai rồi, tôi thật hẹp hòi, cám ơn anh đã chỉ bảo cho tôi."
Anh ta liếc nhìn cô, vẻ mặt cô thành thật nhận sai.
Hai người đối mặt một lát, tay anh ta khẽ chạ
m lên đầu cô:"Cô ngơ ngác làm gì? Làm việc đi."
Làm việc lâu, miệng cô đã hơi khô, liếc mắt nhìn ly trà bên cạnh trống rỗng, vừa định cầm lấy đi rót nước, lại có một bàn tay cầm trước.
Lâm Mạc Thần đứng lên, cầm trong tay hai chiếc chén, đi ra rót nước.
Mộc Hàn Hạ nhìn bóng dáng anh ta khom lưng lấy nước, trong lòng thoáng chốc tựa như bóng đêm ngoài cửa sổ, dịu dàng mà mơ hồ.
Lâm Mạc Thần xoay người, ánh mắt hai người chạm nhau.
Đôi mắt anh ta trầm tĩnh như nước.
Đúng lúc này, cửa hàng trưởng và mấy vị quản lí khác đi vào cười nói:"Jason, hôm nay khai trương thành công như vậy, có muốn tổ chức tiệc mừng không?"
Lâm Mạc Thần cũng cười:"Được.
Mọi người chọn địa điểm đi."
Tiếng hoan hô vang lên.
Mọi người đi đến một nhà hàng hải sản đắt nhất gần đó.
Không khí rất tốt, mọi người ăn uống cũng rất vui vẻ.
Ngay cả Lâm Mạc Thần cũng uống không ít rượu, ngồi ở chỗ chủ vị, ánh mắt trong suốt, vẻ mặt hơi lười biếng.
Ăn uống xong, mọi người vẫn còn chưa thỏa mãn, la hét muốn đi ca hát, Lâm Mạc Thần cũng vui vẻ đáp ứng.
Mọi người đi KTV, thuê một gian phòng xa hoa, lại gọi một đống rượu và đồ ăn.
Mấy cô gái hoạt bát dẫn đầu lên hát.
Có người nói:"Ông chủ, anh cũng hát một bài cho mọi người nghe đi." Tiếng mọi nười ồn ào, Lâm Mạc Thần chỉ tựa vào sô pha đáp:"Mọi người tự chơi đi."
Tất nhiên không ai ép buộc anh ta nữa.
Mộc Hàn Hạ lấy miếng bỏng ném vào miệng, thực ra cô rất thích ca hát, nhưng nhóm đồng nghiệp đối xử với cô rất tốt, nên cô không muốn phá hỏng không khí...!Bỏ đi.
"Cô không đi hát à?" Lâm Mạc Thần ở bên cạnh hỏi, tiếng nói đã ngà ngà say.
Mộc Hàn Hạ lắc đầu.
"Khó nghe?"
Mộc Hàn Hạ trừng anh ta.
Anh ta nở nụ cười.
Mộc Hàn Hạ:"Anh cười cái gì?"
"Không có gì." Anh ta chậm rãi nói,"Nghĩ đến ở trong tình huống này, cô là một người vô cùng sôi nổi."
Mộc Hàn Hạ nhìn thấy ánh sáng lóe lên trong mắt anh ta, bỗng nhiên phát hiện, không phải anh ta hơi say đấy chứ? Không biết tại sao trong lòng cô bỗng nhiên trở nên vô cùng tốt, khẽ "hừ" một tiếng, cầm cốc nước trái cây lên ở bên cạnh anh ta im lặng uống.
Anh ta cũng im lặng, hơi nheo mắt, cùng cô nghe người khác hát.
Một lát sau, di động của anh ta vang lên như ẩn như hiện trong tiếng nhạc ồn ào.
Anh ta tiếp điện thoại:"Ừ, em đến Bắc Kinh? Anh và người của công ty đang ở bên ngoài.
Được rồi, anh cho em địa chỉ."
Buông điện thoại, qua một lúc, anh ta gọi một nhân viên:"Tiểu Vương, ra cửa đón người."
"Ông chủ, đón ai vậy?"
"Trình Vi Vi.
Cô ấy nghe nói chúng ta tổ chức tiệc mừng, nên cũng muốn đến đây."
Mọi người giật mình, nhắc đến Trình Vi Vi, tất cả mọi người đều biết.
Bởi vì nhà cô ta là siêu thị Vĩnh Chính, khách hàng lớn của Phong Thần.
Sản lượng hàng tháng của Phong Thần đều tiêu thụ trong nhiều cửa hàng của Vĩnh Chính.
Hai tháng nay, Trình Vi Vi cũng bay đến Bắc Kinh mấy lần, mỗi lần đều đến công ty bọn họ.
Cũng có người phỏng đoán quan hệ của cô ta và Lâm Mạc Thần, nhưng ngoài chuyện công việc, hai người dường như không có qua lại gì khác, hơn nữa Lâm Mạc Thần chưa bao giờ bay đến thành phố Giang, nên cũng không có ai dị nghị gì.
Khi Trình Vi Vi đến công ty cũng đã gặp Mộc Hàn Hạ.
Lúc ấy biểu tình của cô ta vô cùng kinh ngạc, nhưng hai người cũng không tiếp xúc nhiều.
Qua một lúc, Tiểu Vương dẫn người vào.
Dưới ngọn đèn rực rỡ, Trình Vi Vi tóc dài như thác đổ choàng khăn, trang điểm nhẹ nhàng, mặc một chiếc áo choàng đỏ sậm, phía dưới là đôi chân thon dài đi giày cao gót, dáng vẻ ngời sáng trước mắt người khác.
"Trình tổng." "Trình tổng." Tất cả mọi người chào hỏi cô ta, có người thân với cô ta cảm thán nói:"Oa! Chị Vi Vi hôm nay đẹp thật."
Lâm Mạc Thần gật đầu với cô ta.
Trình Vi Vi cười nhìn quanh một vòng, ánh mắt dừng lại trên người Mộc Hàn Hạ bên cạnh Lâm Mạc Thần, rồi mới dừng lại trên người Lâm Mạc Thần:"Jason, hôm nay khai trương cửa hàng thứ hai toàn thắng, chúc mừng anh."
Lâm Mạc Thần cười nói:"Lại đây ngồi đi."
Có người đứng dậy, có người ở phía sau lui ra tránh đường, Mộc Hàn Hạ cũng dịch chuyển, nhường chỗ bên cạnh Lâm Mạc Thần cho cô ta.
Trình Vi Vi ngồi xuống, cũng không nhìn Mộc Hàn Hạ, quay đầu nói chuyện với Lâm Mạc Thần.
Mọi người tiếp tục vui chơi.
Mộc Hàn Hạ nói chuyện với đồng nghiệp