Lâm Mạc Thần đứng dậy, đi đến trước mặt Mộc Hàn Hạ.
Cô hỏi:"Antony đâu?"
"Tôi bảo cậu ta về trước rồi."
"À.
Giành được rồi?"
"Ừ."
Hai người yên tĩnh một lát, có lẽ là bởi vì trong lòng vui sướng, ánh mắt anh có nét cười, đứng ở trước mặt cô.
"Chúng ta đi chứ?" Cô nói.
Lâm Mạc Thần:"Đi đâu?"
Mộc Hàn Hạ:"Không phải quay về công ty sao?" Còn chưa nói hết, cổ tay đã bị anh khẽ cầm lấy.
Ánh mắt anh sáng ngời nhìn cô:"Em quên rồi à? Đã bảo đi xem đất giúp anh."
Mộc Hàn Hạ:"Ôi."
Có một số việc là có điềm báo.
Có một số việc là có linh cảm.
Có một số việc là không trốn được.
Khi Mộc Hàn Hạ ngồi trên taxi với Lâm Mạc Thần, nhìn hoàng hôn ngoài của sổ giống như tấm màn mỏng buông xuống.
Thành phố lộ ra sự yên tĩnh và bình thản khác lạ, cảm giác số mệnh mờ mịt tựa như hoàng hôn, không thấm được vào lòng cô.
Cô biết sắp xảy ra chuyện gì, biết được tâm tư thâm trầm, tính xâm lược manh mẽ của Lâm Mạc Thần, biết anh sẽ làm gì với cô, nhưng cô có thể không đi sao? Không thể.
Cô muốn đi, nhưng sâu trong lòng lại sợ hãi.
Trái tim của cô tựa như con thuyền trôi nổi bồng bênh giữa trời chiều này, cho dù trầm lặng, cho dù thể xác có vẹn toàn cũng không ai nhìn được thương tổn bên trong, nhưng luôn phải xuyên qua sương mù, chạy về phương hướng nó phải đi.
Lâm Mạc Thần ngồi bên cạnh cô, khuỷu tay đặt trên cửa xe, cũng im lặng.
Hôm nay cô vô cùng im lặng, hai tay đều đút trong túi áo, làm cho anh muốn nắm lấy nhưng không nắm được, nghĩ đến đây anh khẽ cười.
Mảnh đất A quả thật nằm trong trung tâm khu phố, nhưng đúng như trước đó đã nói, bên cạnh còn có mấy mảnh đất chưa khai phá.
Vì vậy nhìn từ xa, là một màu xanh của cây cỏ, cũng có mấy nông trại ở sườn núi, tựa như một đồng cỏ trong thành phố.
Bởi vì còn chưa khai phá, người dân thành phố Lâm lại chất phác, nên mảnh đất này vẫn chưa xây tường bao bọc.
Xe taxi dừng lại bên cạnh, hai người đi bộ đến mảnh đất.
Lúc này sắc trời chưa tối hẳn, gió thổi cây cỏ thấp, trời mênh mông, xung quanh trở nên yên tĩnh, dường như xung quanh mảnh đất này đều thuộc về họ.
Mộc Hàn Hạ khẽ giẫm lên cỏ đi trước, Lâm Mạc Thần im lặng đi sau cô.
Cô tìm đề tài:"Chuyện Tạ Lâm lần trước, còn có người đến tấn công nhà máy của chúng ta.
Hiện tại anh khiêu chiến đất của Dung Duyệt, chúng ta có nên mời vệ sĩ cho anh không?"
"Anh sẽ cẩn thận." Anh đáp."Em cũng cẩn thận đấy.
Bình thường đừng đi một mình, ở nơi anh có thể nhìn thấy được, hiểu không?"
Mộc Hàn Hạ im lặng.
Đi một đoạn, phía trước là một sườn núi nhỏ, Mộc Hàn Hạ nghĩ đến việc giành được mảnh đất hôm nay, trong lòng rất hưng phấn, tinh thần càng thêm hăng hái, nhưng Lâm Mạc Thần lại bước đi không hề chậm hơn so với cô, chân dài đạp lên cỏ, nhanh chóng sóng vai với cô.
Gió trên sườn núi hơi lớn, Mộc Hàn Hạ khép áo lại, nhìn bãi cỏ dưới sườn núi.
Lâm Mạc Thần cởi cúc áo khoác, đừng ở sau lưng ôm cô vào lòng.
Mộc Hàn Hạ ngẩn ra, cảm thấy cái ôm của anh ấm áp giống như cảm giác triền miên mà khó hiểu trong trí nhớ, bao vây lấy cô, rồi lại buông xuống.
Cô không nhúc nhích, muốn thoát ra, nhưng không cử động được.
Anh bình tĩnh, khẽ hỏi bên tai cô:"Lạnh không? Đôi môi gần sát lỗ tai cô."
"Không lạnh." Mộc Hàn Hạ khẽ đáp, trong lòng vừa ngọt ngào vừa khó chịu.
"À." Anh khẽ đáp lại, trong giọng nói chứa ý cười, thu hai tay lại, ôm cô chặt hơn, khẽ hỏi:"Hôm nay anh giành được mảnh đất đầu tiên, Summer không vui cho anh sao?"
Toàn thân Mộc Hàn Hạ giống như bốc hỏa, mặt bị anh ôm đến đỏ bừng, khẽ nói:"Chúc mừng."
"Đổi cách chúc mừng đi." Anh nói,"Hiện tại anh đang thiếu một người bạn gái."
Trong lòng Mộc Hàn Hạ giống như lửa cháy sạch khiến cô vừa ngứa vừa đau.
Cô quay đầu nhìn thấy anh ở khoảng cách rất gần, ở giữa khuỷu tay anh, nhìn thấy ánh mắt anh đang mỉm cười.
Cô quay đầu đi, thoát khỏi lòng anh, xoay người đi xuống sườn núi:"Jason, chúng ta trở về đi."
Lâm Mạc Thần lập tức giữ chặt tay cô, nhưng nhìn địa hình sườn núi không bằng phẳng, cô lại ngang ngược giãy khỏi anh, hai người cũng ngã xuống cỏ, Mộc Hàn Hạ lại quay về trong lòng anh.
Cô muốn đứng lên, anh nhân tiện ôm chặt cô vào lòng.
Cây cỏ xung quanh nhẹ nhàng xẹt qua làn da, bầu trời sắp tối đen, nhoáng một cái đã qua sườn dốc, anh chẳng còn phân biệt được ánh sáng, giống như hòa tan cũng với bóng đêm, ôm cô nằm giữa nơi trời đất lạnh lẽo, cô không trốn được, cô chỉ thuộc về một mình anh.
"Mấy ngày nay em trốn cái gì?" Tiếng nói trầm thấp bức người.
Mộc Hàn Hạ đột nhiên không thể chịu nổi nữa, ngước mắt nhìn anh ở gần:"Lâm Mạc Thần, không phải anh đã nói chúng ta không xứng sao? Hiện tại còn nói chuyện này làm gì?"
Lâm Mạc Thần yên tĩnh trong giây lát.
"Anh nói khi nào?"
Mộc Hàn Hạ nhẫn nhịn đáp:"Ngày 23 tháng 10."
Lâm Mạc Thần có ấn tượng với ngày này, bởi vì đó là ngày cửa hàng trang phục thứ hai ở Bắc Kinh khai trương.
Say rượu, KTV, ở bên cạnh cô, sau đó cô khác thường dường như không có việc gì...những thứ này nháy mắt lướt qua đầu, anh đã rõ ràng.
Mộc Hàn Hạ thấy anh im lặng, trong lòng vừa hận vừa tức, định đứng dậy thoát ra.
Ai ngờ anh nhanh tay lẹ mắt, ôm cô chặt hơn đáp:"Không giống.
Khi đó anh thực sự không hạ quyết tâm.
Hiện tại làm sao có thể giống chứ? Anh theo đuổi em bao nhiêu ngày rồi."
Anh chưa nói hết, giọng nói còn thản nhiên kiêu căng khiến cho Mộc Hàn Hạ càng tức, cô cười lạnh nói:"Được rồi, được rồi.
Lâm Jason, khi anh cảm thấy chúng ta không xứng thì không xứng.
Hiện tại anh thích thì tôi phải thích.
Mẹ nó chứ, trên đời này nào có đạo lí như vậy, anh từng chán ghét tôi, tại sao tôi còn phải để ý đến anh chứ." Cô đẩy anh ra, đứng lên, vội vã xuống sườn núi.
Lâm Mạc Thần trở mình đứng lên, nhìn bóng dáng gầy gò lại quật cường giữa trời