Ngày hôm sau, Mộc Hàn Hạ mở mắt ra, nhìn nắng sớm nhẹ nhàng, cô nằm ngốc nghếch một lát, trong đầu xuất hiện ý nghĩ: hiện tại mình xem như là có bạn trai?
Trái tim không ngừng đập thình thịch, rời giường, rửa mặt, thay quần áo, trong đầu còn nghĩ đến anh ở phòng bên cạnh.
Kết quả mở cửa ra đã thấy cửa phòng anh cũng mở ra.
Lâm Mạc Thần mặc âu phục thẳng thớm, trong tay còn vắt áo khoác, đi ra.
Bốn mắt nhìn nhau, trong lòng Mộc Hàn Hạ khẽ run lên, trên mặt lại làm như không có việc gì:"Chào buổi sang."
Anh lập tức đi về phía cô, dừng trước mặt cô, sau đó cầm lấy một bàn tay cô, khẽ nói:"Đi thôi."
Mộc Hàn Hạ bị anh nắm tay đi về phía thang máy, linh hồn cả người người cũng như bị anh dắt mất rồi.
Cô nhìn bàn tay hai người đan nhau nói:"Không phải hôm qua anh nói để cho em cân nhắc một thời gian sao?" Sao hiện tại lại thuận lý thành chương thế này.
Lâm Mạc Thần nhìn phía trước, khẽ cười một tiếng:"Ha..."
Mộc Hàn Hạ:"..."
Hai người vào thang máy, tay anh vẫn nắm chặt.
Mộc Hàn Hạ:"Anh chơi xấu."
Lâm Mạc Thần im lặng.
Một lát sau đã đến tầng nhà hàng, cửa thang máy mở ra, ngoài cửa cũng không có người, Lâm Mạc Thần bỗng nhiên cúi đầu, tay đồng thời đỡ lấy gáy cô, môi khẽ mổ một cái thì thầm:"Đi ăn sáng."
Mặt Mộc Hàn Hạ nóng lên, ngoan ngoãn tùy anh nắm tay vào nhà hàng.
Hôm nay vẫn tuần tự mà tiến như cũ.
Hai người ăn xong bữa sáng, anh lái xe đến công ty.
Tới công ty, cả hai đều bận rộn.
Tinh lực của anh hiện tại đặt ở mảnh đất A, còn cô phải giúp anh để ý kinh doanh trang phục, thường xuyên liên hệ với phía bên Bắc Kinh.
Hai người đ
ều bận rộn, từ sáng đến trưa chưa từng gặp mặt nói với nhau một câu nào.
Nhưng bắt đầu từ ngày này, Mộc Hàn Hạ không còn giống trước kia nữa, đây là lần đầu tiên cô đến bên một người đàn ông.
Cho dù công việc bận rộn, nhưng luôn thường nhớ tới dáng vẻ của anh.
Dáng vẻ khi anh ôm, khi anh hôn, khi anh khẽ cười chăm chú nhìn cô.
Dáng vẻ này của anh ở trước mặt người khác là lạnh lùng lão luyện, còn ở trong mắt cô thì hoàn toàn khác biệt.
Tới giữa trưa, Lâm Mạc Thần vẫn còn đang họp với mấy người bên công ty bất động sản, có người nhìn đồng hồ nói:"Lâm tổng, nếu không chúng ta xuống dưới lầu ăn trưa nhé?"
Lâm Mạc Thần yên tĩnh một lát đáp:"Buổi trưa tôi có hẹn rồi.
Mọi người ăn trước đi, buổi chiều trở về tiếp tục."
Mội người tất nhiên không dị nghị gì.
Lúc đó, Mộc Hàn Hạ đang ở nhà máy vùng ngoại thành, tính ăn cơm hộp với mấy cán bộ trong phân xưởng, lại nhận được điện thoại của Lâm Mạc Thần.
"Ở đâu vậy?" Anh hỏi.
"Trong nhà máy."
"Anh đón em đi ăn cơm." Trong tiếng nói của anh khẽ có ý cười.
"Vâng." Cúp điện thoại, Mộc Hàn Hạ lập tức bỏ hộp cơm xuống, vẻ mặt nghiêm nghị:"Tạm thời có việc, mọi người ăn trước nhé, tôi đi đây."
Mọi người đều nói:"Quản lí Mộc thật sự bận quá.
Rất chuyên nghiệp! Cơm cũng không thể ăn!"
Mộc Hàn Hạ chột dạ:"Đâu có."
Khi cô ra khỏi nhà máy, đã thấy Lâm Mạc Thần đậu xe dưới bóng râm cây ven đườn.
Cô mở cửa ngồi vào vị trí cạnh ghế lái, nhìn anh đeo kính râm, vẻ mặt khẽ cười.
"Em muốn ăn gì?" Anh hỏi.
"Gì cũng được."
Kết quả Lâm Mạc Thần lại lái xe đưa cô đến cửa hàng nhỏ kia.
Anh nắm tay cô, Mộc Hàn Hạ nhìn thấy trên mặt ông chủ tươi cười, hơi 囧, nhỏ giọng nói:"Sao anh lại mang em đến nơi này? Có cần phải ấu trĩ như vậy không lão đại?"
Lâm Mạc Thần thản nhiên đáp:"Làm gì có chuyện anh không nắm chắc khi mang em đến nơi này chứ? Lần trước mang em đến đây, chính là một trong những bước theo đuổi em."
"..."
Hai người ngồi xuống ăn cơm, ngay cả canh củ sen loãng cũng hơi có vị ngọt.
Khi Lâm Mạc Thần ăn cơm, nếu không có chuyện cần bàn, sẽ im lặng, nhưng Mộc Hàn Hạ có một thói quen ngay cả khi ăn cơm cũng nhiệt tình, nhịp điệu ăn cơm của cô cũng nhanh.
Thỉnh thoảng cô ngước mắt nhìn về phía anh, cô không quen với lễ nghi dùng cơm trang trọng của người nước ngoài, cái gì gọi là xã hội thượng lưu, cái gì gọi là phong độ, nhưng dáng vẻ dùng cơm của Lâm Mạc Thần thực sự tao nhã cẩn thận.
Ngay cả dáng vẻ cầm đũa này nọ dường như đều phóng khoáng hơn người bình thường.
"Em nhìn gì vậy?" Anh hỏi.
"Không có gì." Mộc Hàn Hạ đáp, nghĩ đến việc thời niên thiếu anh đã rời khỏi thành phố Lâm ra nước ngoài, vì thế hỏi:"Ngoài em gái, anh còn người thân nào ở thành phố