Ánh mặt trời sáng trong, gió bắc lạnh lẽo.
Lâm Mạc Thần đứng ở trước mảnh đất bỏ hoang, trước mắt vẫn còn mấy ngôi nhà lẻ loi, còn có hàng cây trải dài, thành phố đã ở cách xa trong làn sương mù.
Bên cạnh anh còn có hai người, một người là Tôn Chí quản lí công ty bất động sản, người kia là chủ mảnh đất này, gọi là tào Đại Thắng, người huyện này, hơn bốn mươi tuổi, dáng người mập mạp, mặc âu phục chật cứng, đôi mắt tam giác, mũi cao, vừa hung hãn vừa thô bỉ.
Là một cơ hội ngẫu nhiên, Tôn Chí biết được tin tức chuyển nhượng mảnh đất này của Tào Đại Thắng, báo cáo cho Lâm Mạc Thần, cho dù là giá cả, khu vực, nhận định về độ khó phá bỏ và di dời đi nơi khác, đây đều là mảnh đất tốt.
Lâm Mạc Thần hòa nhã cười, nói với Tào Đại Thắng:"Tào tổng, tuy khoảng đất này rộng, nhưng là ở vùng ngoại thành.
Hiện tại giới bất động sản đang trong thời kì đóng băng.
Khai phá mảnh đất như vậy phải đảm đương mạo hiểm rất lớn.
Thứ cho tôi không thể dễ dàng lấy mảnh đất này."
Tuy Tào Đại Thắng thô tục, nhưng làm người cũng khéo, làm sao không nghe ra Lâm Mạc Thần đang mượn cớ ép giá, vẻ mặt gã bất đắc dĩ nói:"Lâm tổng, giá cả này thực sự đã hòa vốn ban đầu.
Nếu ngài thật sự muốn mua, thì phải nhanh tay, có rất nhiều người tìm tôi."
Lâm Mạc Thần cười, liếc mắt với Tôn Chí ở bên cạnh.
Tôn Chí hiểu ý, khoác vai Tào Đại Thắng:"Tào tổng, lại đây, tôm hùm Úc ngài thích đã được chuẩn bị xong ở khách sạn, nhân viên nữ bên bộ phận quan hệ xã hội của chúng tôi đang chờ uống rượu với ngài đấy.
Chúng ta sang bên kia nói chuyện."
Tào Đại Thắng vừa nghe thấy mắt đã sáng rực lên, Tôn Chí nói tiếp:"Buổi chiều Lâm tổng của chúng tôi còn có hẹn với Tha tổng bên Dung Duyệt, nên anh ấy không đi được.
Không sao, chúng ta nói chuyện, nhất định sẽ phục vụ anh thật tốt." Tào Đại Thắng cũng không quá để ý, có tôm hùm, có phụ nữ đẹp là quan trọng nhất, xưng anh em với Tôn Chí bước đi.
Chỉ còn lại một mình Lâm Mạc Thần đứng ở mảnh đất này.
Buổi chiều thực sự đã hẹn người bên Dung Duyệt, còn cơm trưa thì ăn không nổi nên phải tìm cớ.
Lâm Mạc Thần chán ghét ăn cơm với người như Tào Đại Thắng.
Giống như anh đã nói với Mộc Hàn Hạ, anh là thương nhân chứ không phải hầu rượu.
Nghĩ đến Mộc Hàn Hạ, cảnh sắc trước mắt dường như cũng trở nên yên lặng êm dịu.
Tối hôm qua khi hai người nói chuyện, cô còn nói hai ngày nữa sẽ về, khóe miệng anh khẽ cong lên.
Phía sau cách đó không xa là quốc lộ, truyền đến tiếng dừng xe, có người xuống xe, còn còn tiếng kéo bánh xe của vali.
Lâm Mạc Thần ngẩn ra, quay đầu lại.
Lá cây bạch dương rơi xuống, cô đội mũ, đeo khăn quàng cổ, hé ra khuôn mặt nho nhỏ, kéo vali trong tay, nhìn anh đang cười.
Xe taxi ở phía sau cô rời đi.
Mộc Hàn Hạ nhìn anh đứng ở trước bãi cỏ, vẫn là áo khoác màu đen, khăn quàng cổ màu xám, đeo găng tay, mặt lộ vẻ thâm thúy tuấn tú.
Ánh mắt anh âm trầm nhìn chằm chằm cô, Mộc Hàn Hạ dường như có thể nghe thấy tiếng tim đập trong lồng ngực mình "thình thịch" nhảy lên.
Anh bước về phía cô.
Mộc Hàn Hạ:"Jason, mọi chuyện ở Bắc Kinh đều thuận lợi, anh không cần bận tâm."
Anh im lặng.
Mộc Hàn Hạ không nhịn được cười, hơi đắc ý nói:"Em xử lí xong rồi về.
Bọn họ bảo anh ở nơi này, nên em tìm đến..."
Lời còn chưa nói hết, người đã được anh ôm vào lòng.
Mặt Mộc Hàn Hạ vùi vào trong áo len của anh, trái tim cô quạnh xa cách nhiều ngày, dường như lại trở nên nóng bỏng.
"Ngày càng có bản lĩnh, chưa báo cáo đã trở về." Anh nói.
"Ừ..." Cô ngẩng đầu, nhìn ánh mắt ẩn chứa ý cười của anh, sau đó anh cúi đầu xuống hôn cô.
Lâu ngày gặp lại, đó là một nụ hôn kéo dài mà dịu dàng, hai người đứng dưới tàng cây loang lổ ánh mặt trời, thỉnh thoảng có chiếc lá khô rơi xuống chân bọn họ.
Nụ hôn của anh thực sự rất dịu dàng, nhưng cũng tiến vào rất sâu.
Một bàn tay đỡ sau đầu cô, tay kia ôm vòng eo nhỏ nhắn.
Anh tìm lưỡi của cô, khẽ cắn, trêu đùa, hoàn toàn chiếm giữ chủ đạo, bắt cô từ bỏ tất cả rụt rè hoàn toàn tiến vào nụ hôn với anh.
Mộc Hàn Hạ bị anh hôn