Khi Lâm Mạc Thần chạy tới công trường đã là nửa đêm.
Gió lạnh buốt, tầng mây đen dày đặc trên bầu trời.
Hạng mục còn chưa chính thức khởi công, chỉ có lều và mấy ngọn đèn, khắp nơi là ánh sáng mờ mờ.
Tôn Chí và mấy nhân viên cốt cán đều có mặt, sắc mặt rất khó coi.
Lâm Mạc Thần:"Sao lại thế này?"
Giọng nói của Tôn Chí hơi suy sụp:"Lâm tổng, phía dưới đều là đất mềm.
Mảnh đất này không xây dựng nổi đâu.
Xây móng nhà sẽ bị sụp đổ.
Chúng ta bị tính kế rồi.
Mẹ nó chứ, trong tay Tào Đại Thắng không có khả năng cả hai mảnh đất đều là đất mềm, tỷ lệ này quá thấp.
Lâm tổng...Aiz!
Anh ta nói lộn xộn, trong lòng Lâm Mạc Thần như ánh chớp đá lửa mơ hồ xoẹt qua.
Hai tay Lâm Mạc Thần đút trong túi áo khoác, đứng trong gió, sắc mặt lạnh lẽo, nở nụ cười:"Ha ha ha."
Mọi người không dám thở mạnh, trong lúc đó vùng đất rộng lớn như vậy lại vô cùng yên tĩnh.
Lâm Mạc Thần sống đến hai sáu tuổi, trên thương trường luôn không đi vào hướng bất lợi, nhìn đối thủ bị chỉnh đến chết đi sống lại, đây là lần đầu tiên anh té ngã lớn như vậy, trong lúc nhất thời sắc mặt âm trầm không nói gì.
Im lặng một lát, anh từ từ lên tiếng:"Tản đi, thời hạn công trình tạm ngưng, mọi người về trước đi.
Tôi sẽ xử lí chuyện này."
Mọi người không di chuyển, bọn họ vẫn còn cảm thấy như đang nằm mơ, bởi vì "chuyện này" không phải là việc nhỏ, mảnh đất trong tay Tào Đại Thắng như thế nào cũng phải mấy triệu, lại còn là khoản tiền mượn của ngân hàng, đó là toàn bộ tính mạng của công ty Phong Thần đấy.
Tôn Chí vẫn còn bình tĩnh, phất tay cho mọi người tản đi, chỉ còn mình anh ta đứng bên cạnh Lâm Mạc Thần.
"Lâm tổng, vừa rồi tôi đã phái người đuổi theo Tào Đại Thắng." Anh ta thấp giọng nói.
"Bây giờ hắn còn ở thành phố Lâm ư? Chỉ sợ đã sớm không biết trốn đi nơi nào rồi." Lâm Mạc Thần nói.
Trong lòng Tôn Chí trầm xuống, nhất thời cũng không biết nói gì cho phải.
Nói thật, Tôn Chí luôn bội phục ông chủ Lâm Mạc Thần này.
Chàng thanh niên hai sáu tuổi, bằng cấp cáo, thông minh, làm việc giống như một tay lão luyện bốn năm mươi tuổi trên thương trường.
Mỗi khi tiến vào một ngành nào đó, dường như có thể khiến cho ngành ấy chấn động, chẳng mấy chốc thay đổi như chong chóng.
Anh nhỏ hơn Tôn Chí phải bảy, tám tuổi, nhưng Tôn Chí không thể không phục.
Nhưng giờ phút này, Tôn Chí nhìn thấy bóng dáng cao gầy của Lâm Mạc Thần đứng trong ánh sáng ảm đạm, bóng đêm lạnh lẽo lan tràn phía sau anh, nhưng anh vẫn là bộ dáng như cười như không, ánh mắt tàn nhẫn chưa từng có, khiến người như Tôn Chí cũng phải hoảng sợ.
"Hai bản báo cáo thăm dò đâu?" Lâm Mạc Thần hỏi.
Tôn Chí nhanh chóng mở túi tài liệu ra tìm.
Trong lòng anh ta cũng nặng nề vì chuyện xảy ra ngày hôm nay.
Lâm Mạc Thần nhận lấy, nhìn kĩ, bỗng chốc xé chúng nó thành từng mảnh, vo tròn ném vào thùng rác.
Trong lòng Tôn Chí càng phiền muộn.
Lâm Mạc Thần bình tĩnh, xoay người muốn đi, Tôn Chí vội vàng đuổi theo hỏi:"Lâm tổng, hiện tại đành phải kéo dài thời gian che đậy, xem có lấy lại được tiền trong tay Tào Đại Thắng không, nhanh chóng xoay vòng hạng mục hợp tác với Dung Duyệt, ngoài ra hai kì vay của chỗ ông Chu có lẽ cũng có thể cho chúng ta quay vòng một thời gian."
Lâm Mạc Thần đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn anh ta, không ngờ lại nở nụ cười:"Tôn Chí, nếu tôi là đối thủ của chúng ta, hiện tại chuyện đầu tiên tôi là sẽ là chặt đứt nơi vay tiền của Phong Thần, đánh lén vào mắt xích tài chính của Phong Thần."
Tôn Chí:"Không phải mẹ anh là người đảm bảo khoản vay kia sao?"
"Đúng vậy." Lâm Mạc Thần nói,"Mẹ tôi đảm bảo...!Nếu chuyện này vốn là liên hoàn kế thì sao?"
Khi hoàng hôn buông xuống, Mộc Hàn Hạ đang đợi máy bay cất cánh ở sân bay thủ đô.
Sáng sớm hôm nay, cô đã tham gia phỏng vấn và làm bài trắc nghiệm nhập học bên Mỹ, phát huy coi như ổn định.
Đề thi viết làm đến tận buổi chiều mới kết thúc, nhưng khi cô gọi điện thoại cho Lâm Mạc Thần vẫn không có người nghe.
Sau đó cô gọi cho đồng nghiệp quen biết ở công ty mới biết được tin xấu khiếp sợ kia.
Nghĩ đến Lâm Mạc Thần chỉ thấy trong lòng từng trận hốt hoảng.
"Summer, Lâm tổng bận họp, nên có lẽ không nhận điện thoại của em." Đồng nghiệp nói như vậy.
Vì thế vào buổi chiều Mộc Hàn Hạ không gọi điện cho anh nữa, mà xử lí hết công việc ở Bắc Kinh, sau đó ra sân bay.
Hiện tại trời cũng đã sắp tối, cuộc họp của anh đã xong rồi chứ?
Mộc Hàn Hạ lấy di động ra, đã kết nối được.
"Tút..tút..." sau hai tiếng đã có người nhấc máy.
Anh im lặng.
Mộc Hàn Hạ:"A lô, anh xong việc chưa?"
"Còn đang họp." Tiếng Lâm Mạc Thần vô cùng bình tĩnh, bên cạnh còn có tiếng người nói chuyện ồn ào.
Mộc Hàn Hạ:"Vâng..."
Sau đó hình như anh đứng dậy đi tới nơi yên tĩnh hơn.
"Sao vậy, có chuyện gì à?" Anh hỏi.
Mộc Hàn Hạ nói:"Em sẽ lên máy bay, hôm nay lập tức trở về."
Anh yên tĩnh trong phút chốc, dường như khẽ cười nói:"Ừ.
Bên này anh vẫn còn bận, không thể tới đón em, chú ý an toàn."
"Vâng, anh không cần đón đâu.
Mọi chuyện...đã xử lí ổn thỏa chưa?"
"Đừng bận tâm thay anh, anh sẽ xử lí.
Chú ý chuyện của em ấy, được không?"
"Vâng."
Cúp điện thoại, Mộc Hàn Hạ hơi giật mình.
Bình tĩnh xem xét, trong khi nói chuyện, thái độ của Lâm Mạc Thần bình chân như vại, thật sự khiến cho cô yên tâm không ít.
Mọi chuyện...có lẽ không quá nghiêm trọng chăng? Nhưng trong lòng vẫn tràn đầy vướng bận về anh, nghĩ thầm gặp phải chuyện bất lợi như vậy, anh vẫn kiêu ngạo, trên mặt không để lộ chút nào, nhưng trong lòng tất nhiên không hề dễ chịu.
Hiện tại cô chỉ muốn nhìn thấy anh ngay.
Về phần chuyện cuộc thi du học, bây giờ còn nói gì với anh nữa chứ.
Vượt qua sóng gió trước mắt này đã rồi nói sau.
Ánh đèn rực rỡ, Lâm Mạc Thần và Tôn Chí đang có mặt tại bữa tiệc.
Tuy nói kẻ địch trong bóng tối còn chưa xuất chiêu, nhưng Lâm Mạc Thần đã bắt đầu tìm kiếm nguồn tài chính, nhưng lỗ hổng mấy triệu tài chính không phải là số nhỏ, nói còn dễ hơn làm.
Bữa tiệc kết thúc, Lâm Mạc Thần và Tôn Chí trở lại xe.
Tôn Chí nói:"Vừa rồi quản lí Mộc gọi điện đến, cô ấy đã về thành phố Lâm, hiện tại có lẽ là đang trên đường về khách sạn."
Lâm Mạc Thần đáp:"Tôi biết rồi."
Tôn Chí nhanh chóng trở về nhà, một mình Lâm Mạc Thần lái xe không quay về khách sạn, mà đi khắp một vòng trong thành phố.
Trở về thành