Đêm nay, Lâm Mạc Thần ngủ rất say.
Khi tỉnh lại, đầu vô cùng đau vì say rượu, ngoài cửa sổ, mưa vẫn rơi âm u tựa như màn đêm.
Anh tựa vào đầu giường, trong đầu dần hiện lên chuyện xảy ra tối qua.
Khi Mộc Hàn Hạ xoay người rời đi, anh đẩy Tiết Ninh ra.
Lúc ấy ánh mắt Tiết Ninh giật mình, dáng vẻ vô cùng yếu đuối.
Anh lại nói:"Xin lỗi, anh có chút khó chịu."
Tiết Ninh im lặng.
Anh lách khỏi cô ta, đi thẳng xuống lầu.
Trên cầu thang, không ngờ còn có một người đứng - Trình Vi Vi.
Không biết cô ta đến khi nào, nhưng Lâm Mạc Thần không để ý đến cô ta, bước đi thẳng.
Nhưng ở dưới lầu, mưa to, bốn phía trống rỗng, đã sớm không còn bóng dáng cô.
Lâm Mạc Thần xoa ấn đường, cầm lấy di động ở bên cạnh, lướt đến tên cô, chăm chú nhìn trong ánh sáng ảm đạm.
Bỗng nhiên khóe môi nhếch lên.
Gọi qua thì nói gì đây?
Nói ngày hôm qua anh say? Hay là do anh không khống chế được xúc động? Hay là nói trong lòng đàn ông vẫn ẩn chứa sự ích kỉ?
Nôn nóng như thể ẩm ướt trong phòng, trong lòng anh cũng lên men.
Mặt anh không chút thay đổi cứ ngồi như vậy, ném di động xuống mặt đất.
Im lặng.
Sự im lặng sâu nhất của một người đàn ông.
Kinh doanh, tài chính, đối thủ, mẹ, Tiết Ninh…rất nhiều người xẹt qua trong đầu anh, cuối cùng lại dừng hình ở trên má lúm đồng tiền của cô.
Khi cô mới đến Bắc Kinh đứng trước cửa sổ trong ráng chiều tà, bộ dáng mỉm cười với anh; khi cô ở trên bãi cỏ ở mảnh đất hoang, bật khóc nói anh không đẩy cửa ra nhìn cô; khi cô ở trong bầu trời đầy pháo hoa và tuyết, ngẩng đầu, đỏ mặt mỉm cười...
Lâm Mạc Thần bỗng nhiên cảm thấy trong lòng hơi đau đớn, đứng dậy xuống giường, nhặt di động lên.
Anh đứng trước cửa sổ nhìn màn mưa.
Trong đầu hiện lên hình ảnh cô đứng ở nơi đó tối hôm qua nhìn anh.
Ánh mắt bi thương, im lặng.
Cô sẽ rời khỏi anh.
Bỗng nhiên ý nghĩ này xuất hiện vô cùng rõ ràng trong đầu Lâm Mạc Thần.
Anh cầm lấy di động, vẻ mặt anh vô cùng âm trầm, anh nhắn một tin:
"Hàn Hạ, trở về!"
Trở về bên cạnh anh.
Mộc Hàn Hạ cầm lấy di động, nhìn tin nhắn kia, sau đó từ từ bỏ xuống.
Cô cúi đầu uống cà phê, vị đắng kia từ từ lan tràn trong lòng.
Một lát sau, cô lại nhìn đồng hồ: 2h50.
Bert vẫn chưa đến.
Cô lộ ra nụ cười chua sót.
Quả nhiên là vẫn không tới.
Là thay đổi chủ ý, hay thật sự như ngày hôm qua ông nói, chính là buồn chán nên trêu chọc cô mà thôi?
Nhưng không còn quan trọng nữa.
Anh đã không còn cần nữa rồi.
Nghĩ vậy, sự chua xót ngấm vào khóe mắt, nhưng lòng cô giống như tảng đá rơi vào trong vũng bùn, đã hoàn toàn chìm xuống.
Nơi đó đã chết lặng, ngay cả cô cũng không đụng đến được.
Cô đứng dậy định rời đi, không ngờ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đẩy cửa đi vào.
Mộc Hàn Hạ hơi giật mình, nhìn thấy Trình Vi Vi lập tức ngồi xuống trước mặt cô.
Mộc Hàn Hạ không lên tiếng.
Vẻ mặt của Trình Vi Vi vẫn diễm lệ như trước, quần áo chỉnh tề, nhưng sắc mặt dường như hơi tái nhợt.
Cô ta cầm cốc cà phê lên, sau đó nói:"Tối hôm qua tôi nhìn thấy bọn họ bên cạnh nhau ở khách sạn kia."
Mộc Hàn Hạ vẫn im lặng.
Trình Vi Vi cười nói:"Không nghĩ tới, anh ấy cuối cùng cũng không thuộc về cô, mà cũng chẳng thuộc về tôi.
Anh ấy là người đàn ông rất có dã tâm, hóa ra chúng ta đều không giữ được."
Mộc Hàn Hạ đoán cô ta theo mình đến đây, nhưng không biết Trình Vi Vi nói những lời này rốt cuộc là cảm thấy đồng bệnh tương lân với cô hay là cố ý đến chế nhạo mỉa mai.
Nhưng Mộc Hàn Hạ quả thật cảm giác được sự đau đớn áp lực vào lúc đó như một màn sương mù tràn ngập trong lòng.
Mộc Hàn Hạ vô cùng lạnh lùng đáp lại:"Trình Vi Vi, chuyện của tôi và anh ấy không liên quan đến cô."
Trình Vi Vi hơi sửng sốt.
Hôm nay cô ta quả thực bám theo Mộc Hàn Hạ đến đây, giống như tối hôm qua bám theo Lâm Mạc Thần đến khách sạn.
Cô ta thừa nhận mình hơi không khống chế được cảm xúc, nhưng cô ta dung túng cho bản thân làm chuyện này để trút hết tâm trạng hỗn loạn.
Nhưng lúc này thái độ của Mộc Hàn Hạ quả thật ngoài dự liệu của cô ta.
Trong trí nhớ, Mộc Hàn Hạ ban đầu khi ở thành phố Giang, cho dù tính cách bộc trực, thẳng thắn, nhưng cũng là nhã nhặn mà hèn mọn.
Trình Vi Vi thậm chí còn nhớ rõ ngày gặp lại, bộ dáng cô hơi cúi lưng, cầm trong tay hai túi đồ uống lớn rời đi.
Nhưng hiện tại, cả người cô làm gì có chút cẩn thận dè dặt, cô ngẩng đầu, cho dù khóe mắt hơi đỏ, nhưng ánh mắt sắc bén, giọng nói lạnh nhạt, còn có một chút trầm ổn lạnh lùng, khiến Trình Vi Vi hoảng sợ.
Là Lâm Mạc Thần biến cô thành người như bây giờ sao?
Nhận ra điều này khiến tâm trạng Trình Vi Vi vô cùng kém.
Vì thế trong lòng cô ta cũng lạnh dần, ôn hòa cười nói:"Đúng vậy, không liên quan đến tôi.
Nhưng anh ấy là sư ca của tôi, dù sao tôi cũng phải quan tâm đến anh ấy.
Thực ra hiện tại cô cũng không cần thương tâm.
Anh ấy thích cô, nói không chừng vẫn hi vọng cô theo anh ấy.
Tiết Ninh là tiểu thư nhà giàu, tôi thấy cô ấy cũng không để ý tới sự tồn tại nho nhỏ của cô.
Cô vẫn có thể có được người cô muốn, nhưng tôi thì khác.
Nói như thế nào, nhà họ Trình tuy không bằng nhà họ Tiết, nhưng tôi cũng không thể đi theo anh ấy làm thiếp.
Mọi thứ tôi đều không thể bằng Tiết Ninh, nên đành từ bỏ thôi."
Nghĩ rằng nói đến thế này sẽ càng khiến Mộc Hàn Hạ thương tâm khổ sở, ai ngờ Mộc Hàn Hạ chỉ lặng lẽ nhìn cô ta, một lát sau bỗng nhiên từ từ nở nụ cười:"Trình Vi Vi, cô mới là người đáng thương nhất."
"Cô!" Sắc mặt Trình Vi Vi trở nên rất khó coi.
Mộc Hàn Hạ cũng không muốn nhiều lời thêm với cô ta, nhìn đồng hồ, đã là 3h10, người cô chờ vẫn không tới.
Cô đứng dậy rời đi không hề quay đầu lại.
Trình Vi Vi ngồi tại chỗ, tính uống xong cốc cà phê này rồi đi.
Một lát sau, có một người