Hai tuần sau.
Mộc Hàn Hạ vẫn không tới công ty, tất nhiên là sẽ có người tò mò buôn chuyện.
Buổi trưa hôm nay công ty liên hoan, có nhân viên tương đối thân quen với Lâm Mạc Thần cười hỏi:"Lâm tổng, sao quản lí Mộc vẫn xin phép nghỉ vậy? Không phải bị anh kim ốc tàng kiều đấy chứ?
Chuyện trước đó của Lâm Mạc Thần và Mộc Hàn Hạ chỉ có mấy người thân tín trong công ty biết, cho nên đúng là thật to gan mới dám hỏi vấn đề này.
Mọi người trên bàn cơm đều lén lút chú ý đến phản ứng của ông chủ trẻ tuổi.
Lâm Mạc thần nhấp một ngụm trà, khóe miệng lộ ra ý cười:"Không phải tôi giấu, là cô ấy muốn nghỉ ngơi."
Tất cả mọi người đều sửng sốt, anh nói vậy chẳng khác nào thừa nhận.
Sau đó tiếng chúc mừng vang lên, nhóm đồng nghiệp nữ vô cùng phấn khích.
Có người nói:"Lâm tổng, vậy lần tới anh và quản lí Mộc mời mọi người ăn cơm đi, bọn em đều làm người chứng kiến cho hai người."
Lâm Mạc Thần đáp:"Được, chờ cô ấy nghỉ ngơi xong, tôi sẽ mang cô ấy tới gặp mọi người."
Tất cả mọi người đều reo hò, vốn là bữa cơm vì công việc, bầu không khí cũng trở nên náo nhiệt hơn.
Trong tiếng náo nhiệt, Tôn Chí châm một điếu thuốc đứng ở cửa, cười nhìn về phía ông chủ nhà mình, nhìn khuôn mặt tràn đầy ý cười của anh ngồi giữa mọi người.
Tôn Chí cũng là một trong những người gần gũi nhất với Lâm Mạc Thần, anh ta cảm thấy Lâm Mạc Thần hơi thay đổi so với trước khi gặp biến cố.
Tuy trước kia tính cách của ông chủ vốn lạnh lùng, nhưng ở chung lâu vẫn khiến cho người ta cảm thấy ấm áp, anh cùng thường hay nói đùa với công nhân.
Sự lạnh lùng kia cũng là một loại phóng khoáng, hăng hái.
Nhưng hiện tại, sau khi xảy ra chuyện trước đó, Tôn Chí cảm thấy toàn thân anh đều lộ ra sự lạnh lùng thật sự, càng yên lặng hơn so với trước kia.
Anh trở nên nội liễm khiến người khác càng không đoán ra được suy nghĩ trong lòng anh.
Tuy nhiên khi đề cập tới chuyện liên quan tới Mộc Hàn Hạ, ông chủ trẻ tuổi này dường như cũng trở nên có chút tình người, khi nhắc đến cô anh sẽ cười.
Thỉnh thoảng khi rảnh rỗi, Tôn Chí sẽ nhìn thấy anh lấy di động ra gọi điện thoại cho cô, thậm chí là những buổi xã giao có thể hủy bỏ được, anh đều không đi, tan làm đi thẳng về khách sạn.
Nói thật hiện tại Tôn Chí mới cảm thấy ông chủ xứng đáng với chức vụ bạn trai.
Sau chuyện đêm đó, hai người chẳng những không chia tay, mà còn ở bên cạnh nhau.
Nếu không thực sự yêu nhau, làm sao đi đến được bây giờ?
Tối nay, Lâm Mạc Thần và Tôn Chí có buổi xã giao quan trọng.
Khi tan làm, Lâm Mạc Thần còn phải xử lí một số việc, Tôn Chí đứng dưới lầu chờ.
Sau khi rút điếu thuốc, anh ta nhìn thấy một cửa hàng trang sức cách đó không xa, hơi xúc động liền bước vào.
Anh ta chọn ở tủ kính một lát, cũng thấy Lâm Mạc Thần bước vào.
Lâm Mạc Thần:"Đang làm gì vậy?"
Tôn Chí cười đáp:"Nhớ tới mấy hôm nữa là kỉ niệm mười năm kết hôn, muốn tặng quà cho vợ.
Lâm tổng, anh cũng chọn quà cho bạn gái sao?"
Lâm Mạc Thần im lặng.
Anh cúi đầu liếc tủ kính, anh mắt nhanh chóng dừng lại ở một chiếc nhẫn, là một chiếc nhẫn bạch kim đơn giản, đính một viên kim cương nho nhỏ, kiểu dáng đơn giản, không hiểu sao lại khiến anh nhớ tới cô.
"Lấy ra cho tôi xem." Anh nói.
Nhân viên bán hàng lấy nhẫn ra đưa cho anh, anh đặt nó trong lòng bàn tay, ngắm nhìn tỉ mỉ.
Tôn Chí thấy vậy tiến lại gần:"Nhẫn à, không phải Lâm tổng tình cầu hôn đấy chứ?"
"Cầu hôn còn sớm quá." Lâm Mạc Thần đáp, trong mắt phảng phất có ý cười:"Nhưng nhẫn rất thích hợp với cô ấy, có thể mua trước."
Tôn Chí bỗng nhiên cảm thấy vô cùng cảm động.
Cuối cùng Tôn Chí mua một chiếc vòng cổ, Lâm Mạc Thần mua cái nhẫn kia, chỉ đựng trong một chiếc hộp nhỏ đơn giản, bỏ vào trong túi áo khoác.
Hoàng hôn buông xuống, Mộc Hàn Hạ đi dọc bờ đê ở con sông gần khách sạn, đi không mục đích.
Bầu trời xám xịt, cảnh vật quan thuộc, nhưng trong lòng cô luôn có cảm giác trống trải.
Bất tri bất giác, cô lại tới Phong Thần, ngẩng đầu, nhìn kiến trúc quen thuộc, Lâm Mạc Thần có lẽ vẫn còn đang bận, cô hơi ngẩn người.
Mấy ngay nay cô đang làm visa.
Bọn họ vẫn ở bên cạnh nhau.
Trong lòng dâng lên sự mềm mại mà hơi đau đớn, cô lặng lẽ áp nó xuống.
"Hàn Hạ?" Có người gọi cô.
Cô xoay người, nhìn thấy là một đồng nghiệp quen biết.
Cô cười:"Tan làm?" Đồng nghiệp hơi tò mò quan sát cô:"Lâm tổng bảo cô phải nghỉ ngơi một thời gian, tất cả mọi người đều nghĩ cô đang làm phu nhân giàu có đấy.
Đến chờ Lâm tổng tan làm à? Ân ái quá đi!"
Mộc Hàn Hơi hơi sửng sốt, không biết Lâm Mạc Thần đã công bố quan hệ của bọn họ rộng rãi hay chưa.
Cô cũng không hi vọng anh làm như vậy.
"À, tôi chỉ đi ngang qua thôi." Cô đáp.
Đồng nghiệp nói:"À, vậy à, hiện tại Lâm tổng không có ở công ty.
Anh ấy đi tham gia tiệc tối của hiệp hội thương mại rồi, là một bữa tiệc rất quan trọng, cơ quan chính phủ, Dung Duyệt, Đỉnh Thành, Tiết Thị, tất cả những công ty danh tiếng vùng Đại Tây Nam đều có mặt.
Bà chủ à, cô trở về đi.
Có lẽ hôm nay ông chủ phải xã giao đến khuya rồi."
Mộc Hàn Hạ mỉm cười "vâng" một tiếng, nói chuyện phiếm với đồng nghiệp mấy câu, sau đó tạm biệt.
Bầu trời tối đen.
Mộc Hàn Hạ ngồi trên bậc thang cạnh quảng trường.
Tối nay nơi này không có người, cô cũng không gặp được mấy thanh niên trượt ván, xung quanh vắng vẻ yên tĩnh.
Trong đầu cô đột ngột xuất hiện ý nghĩ:
Bữa tiệc tối nay cả Phong Thần và Tiết Thị đều có mặt.
Lâm Mạc Thần sẽ gặp Tiết Ninh ư?
Bọn họ có nói chuyện với nhau không?
Bầu không khí khi hai người bọn họ ở bên nhau sẽ như thế nào?
Mộc Hàn Hạ bỗng nhiên tâm phiền ý loạn, nhìn giữa hồ như bình lặng rất nhiều ngày, nhưng hóa ra vẫn ẩn giấu dòng nước xiết gạn sóng, chỉ cần gió thổi là lộ ra.
Cô im lặng ngồi thật lâu, đột nhiên đứng dậy, nhanh chóng chạy ra bên lề đường gọi taxi.
"Bác tài, đến khách sạn XX." Cô báo địa chỉ tổ chức tiệc hôm nay nghe được từ đồng nghiệp.
"Vâng!" Lái xe đạp chân ga, bắt đầu đưa cô đi vào cảnh đêm muôn màu muôn vẻ.
Chưa đến bao lâu đã tới nơi, từ xa đã nhìn thấy khác sạn xa hoa cao nhất kia.
Cô ngồi ở phía sau bỗng nhiên lên tiếng:"Bác tài, quay đầu lại đi."
"Hả? Không đi nữa à?"
Trong xe im lặng mấy giây, mới nghe thấy cô nói:"Không đi nữa."
Mộc Hàn Hạ xuống xe tại khách sạn đang ở, không lập tức lên lầu, mà đứng một lát trong gió đêm lạnh lẽo gọi điện cho Lão Phương.
"A lô, Lão Phương ạ.
Chú đang bận ạ? À, không có chuyện gì ạ, chỉ là cháu muốn tạm biệt chú thôi.
Mấy ngày nữa cháy sẽ đi.
Vâng cháu muốn ăn một bữa cơm với chú, cháu mời chú...Không, cháu nhất định phải mời chú." Cô ngẩng đầu, nhìn bầu trời đêm vô cùng tối trên đỉnh đầu."Vâng, cháu đã nghĩ kĩ rồi.
Cháu đã nhìn rõ con đường trong lòng.
Sẽ không hối hận, sẽ không quay đầu lại."
"Bệnh tình của Bert đã chuyển biến tốt đẹp, có thể tỉnh lại sao? Tốt quá, sau khi đến Mĩ cháu sẽ đi thăm ông ấy."
Không biết Lão Phương còn nói gì bên đầu kia điện thoại,