Đêm nay Mộc Hàn Hạ hơi mất ngủ, trời còn chưa sáng, cô đã tỉnh, mặc quần áo, pha cho mình một cốc cà phê đen đậm đặc.
Sau đó đi đến trước cửa sổ, kéo rèm ra, từ từ uống.
Bầu trời vẫn là màu xám, đèn trên cao ốc chiếu rọi lẫn nhau.
Tòa nhà Phong Thần ở đối diện lúc này cũng là cảnh tối lửa tắt đèn, giống một người khổng lồ cao lớn, đứng trong bóng tối.
Sáu năm, gặp lại Phong Thần.
Hóa ra nó đã trở thành bộ dáng cao lớn, mạnh mẽ như vậy.
Thực ra trong một hai năm đầu, cô vẫn còn thường xuyên nhớ tới anh, nhớ tới Phong Thần, luôn không nhịn được, ngồi trước máy tính tìm tin tức về Lâm Mạc Thần và Phong Thần.
Sau đó dần dần không còn tìm kiếm, cũng không còn suy nghĩ nữa.
Tất cả tinh lực đều đặt trong cuộc sống, học tập, kì thi, tìm việc, phỏng vấn, công tác...thoáng một cái sáu năm đã trôi qua như vậy.
Trước khi về nước, cô thực sự không biết tình hình gần đây của Lâm Mạc Thần, chỉ biết khi ngẫu nhiên trong tin tức tài chính và kinh tế có liên quan đến anh.
Ví dụ như năm đó cổ phiếu của Phong Thần lên sàn chứng khoán, ví dụ như sau đó anh từ chức biến mất, chỉ như vậy thôi.
Mộc Hàn Hạ từ từ uống hết cốc cà phê, giống như là tự giễu, vô cùng bình tĩnh cười.
Sáu năm, thế sự sẽ biến hóa ra sao?
Ví dụ như cô.
Cô không còn thích uống sữa, bắt đầu thích uống cà phê đen và trà đặc.
Cô đã quen ăn cơm Tây, thậm chí còn cảm thấy ngon miệng.
Nhưng ngày hôm qua khi Phùng Nam mang cô đi ăn đồ ăn của thành phố Giang, cô lại cả thấy rất cay.
Cô nhớ lại bóng dáng của mình năm đó, chỉ nhớ rõ là một cô gái hoạt bát nội tâm bướng bỉnh.
Đương nhiên hiện tại cô cũng hay nói hay cười, nhưng nhiều lúc, chỉ thích yên tĩnh ngẩn người một mình.
Chính cô cũng không rõ là tại sao nữa.
Trong mơ hồ cô ý thức được bản thân vẫn đang tìm kiếm thứ khác trong cuộc sống, nhưng cô cũng không dồn hết tâm trí đi xem đó là thứ gì.
Hiện tại mọi thứ của cô đều rất tốt, cuộc sống bình yên ổn định, cũng không hề thiếu sự phấn khích.
Cô có rất nhiều bạn bè cùng chung chí hướng, tài hoa hơn người, cô cũng không cảm thấy số phận đối với mình bất công nữa.
Cô không có gì không tốt cả.
Trong đầu lại hiện lên biển số xe nhìn thấy ngày hôm qua.
Cô nghĩ chỉ là trùng hợp mà thôi.
Dù sao trên đời này, cũng chỉ có bản thân cô mới liên hệ một chiếc biển số xe vào cùng một chỗ.
Mặt trời mọc, ánh sáng ấm áp chiếu trên nóc từng tòa cao ốc ở Quốc Mậu.
Phùng Nam đã sắp xếp cho Mộc Hàn Hạ một văn phòng, đối diện với văn phòng của Lục Chương.
Sạch sẽ rộng vãi, trang hoàng tinh tế, cảnh sắc cởi mở, Mộc Hàn Hạ rất vừa lòng.
Phùng Nam khó xử liếc mắt nhìn đồng hồ nói:"Mộc tổng, đã 8 giờ 50 phút rồi, tất cả quản lí đang chờ ở phòng họp.
Lục tổng còn chưa tới, chúng ta có tiếp tục chờ không."
Mộc Hàn Hạ ngồi sau bàn làm việc, ngón tay khẽ gõ vào tay ghế tựa:"Chờ đi.
Tôi đến phòng họp trước, chào hỏi mọi người."
Trong bộ phận hành chính ngoài Mộc Hàn Hạ còn có hai Phó tổng giám đốc khác.
Nhưng một vị đã năm mươi tuổi, chỉ phụ trách tài vụ và hành chính, không quá nhiệt tình, cũng không có gì bất mãn với việc Mộc Hàn Hạ đến, tuy vậy cô vẫn cười cười nói nói theo sát thỉnh giáo ông ta mấy câu.
Phương thức tài vụ bên trong Phương Nghi làm việc cũng xem như là hiệu suất cao rõ ràng, vị Phó tổng này nở nụ cười, cũng nhiều lời với cô một chút.
Một vị Phó tổng khác được phân công quản lí hoạt động và nhân lực, nhưng bởi vì dưỡng bệnh nên thường xuyên không có mặt.
Vì vậy lần này Mộc Hàn Hạ đến đây dường như phải tiếp nhận tất cả các ngành.
Bởi vì hôm nay là lần đầu thể hiện thái độ, phải ngăn chặn sự xem thường, nên Mộc Hàn Hạ cố ý trang điểm hơi già.
Cách nói năng của cô không tầm thường, có khí chất của chính mình, cho nên không khí trong phòng họp cũng coi như là hòa hợp vui vẻ.
Chỉ là đợi đến 9 giờ 30 Lục Chương vẫn không xuất hiện, mọi người đều đã đứng ngồi không yên.
Phó tổng giám đốc vụ đã không còn giữ được bình tĩnh nói:"Hàn Hạ à, nếu không chúng ta bắt đầu trước đi.
Dù sao cũng không thấy cậu ta đến vài lần rồi."
Ánh mắt Mộc Hàn Hạ nhìn quanh một vòng, dịu dàng nói:"Chu tổng, chúng ta chờ thêm một chút đi.
Lục tổng là