Ánh đèn rực rỡ, y hương tấn ảnh.
Trong bóng đêm, ánh đèn chiếu ra ngoài cửa sổ.
Âm nhạc chầm chậm, người có mặt phần lớn là đàn ông thành đạt, đương nhiên cũng có phụ nữ, tuổi tác lớn và còn cơ trí hơn cả đàn ông, hoặc là nhóm ông chủ mang theo nhóm thư kí trẻ tuổi xinh đẹp.
Mộc Hàn Hạ mặc một chiếc váy dự tiệc màu đen, nhưng không hở lưng, không lộ đùi, đường cắt bên thân người.
Tóc búi đơn giản, cài bằng một chiếc trâm pha lê.
Cô đứng bên cạnh quầy bar sâu trong phòng, tùy ý ăn chút bánh ngọt.
Có người đàn ông chú ý tới cô, bưng rượu vang đến, khẽ chạm cốc với cô:"Xưng hô như thế nào?"
Mộc Hàn Hạ mỉm cười:"Mộc Hàn Hạ, tập đoàn Phương Nghi."
Hai người chào hỏi mấy câu, Mộc Hàn Hạ nói:"Tôi đi loanh quanh bên kia một chút."
Người đàn ông gật đầu tạm biệt cô.
Mộc Hàn Hạ đi đến góc không người, dựa bên cửa sổ, hơi chán nản.
Tiệc tối còn chưa bắt đầu, phóng tầm mắt nhìn, trên sô pha, trên hành lang, bên cạnh bàn tròn, mỗi người đều nói nói cười cười.
Bọn họ đều cùng một loại người, lấy giá trị kinh tế xã hội để đánh giá thành công.
Mỗi lần tham gia bữa tiệc như vậy, cô đều nhìn thấy có người vô cùng nóng lòng tìm kiếm kinh doanh.
Cũng có người hơi trúc trắc, cố gắng dung nhập, nhưng nhiều người chỉ thản nhiên.
Còn cô từ trước đến này chưa từng cảm thấy hứng thú với trường hợp cần mạnh vì gạo bạo vì tiền này.
Trước kia khi đi theo Lâm Mạc Thần là khi mới tiếp xúc với trường hợp này, nên phải cố gắng, cố gắng cười, cố gắng thích ứng, cố gắng cống hiến một chút giá trị kinh doanh cho Phong Thần, nhưng thực ra trong lòng cảm thấy không hề thú vị.
Còn không bằng cô ở trong nhà máy làm việc với công nhân, hay vùi đầu thiết kế phương án tiêu thụ trong văn phòng.
Cô hơi tự giễu, lại cúi đầu nhìn đồng hồ.
Tiệc tối cũng sắp bắt đầu rồi, Lục Chương vẫn chưa tới.
Thiếu gia này lại bỏ bom cô chăng?
Chiều hôm nay, cô đã gọi điện thoại cho anh ta xác nhận:"Lục tổng, tiệc tối là 8 giờ, ăn mặc chỉnh tề tham dự, chúng ta muốn thúc đẩy sự nghiệp chuyển mình thì còn cần rất nhiều sự giúp đỡ, trường hợp này rất quan trọng, anh nhất định phải đến."
Lúc ấy Lục Chương lười biếng đáp:"Biết rồi.
Dài dòng muốn chết."
Cũng không biết anh ta đã đi chưa nữa, nhưng Mộc Hàn Hạ cũng không muốn cưỡng cầu.
Bữa tiệc diễn ra ngay tại tầng một, cô dựa bên cửa sổ, bên ngoài là vườn hoa rộng lớn, có thể nhìn rõ cổng vào của trung tâm hội nghị.
Cô nhàn nhã đứng trong chốc lát, nhìn thấy một chiếc xe con màu đen tiến vào trung tâm hội nghị.
Bên cạnh có người nói chuyện với nhau:"Nghe nói là người của tập đoàn Phong Thần tới."
"CEO của bọn họ có đến không?" Người còn lại nói.
Mộc Hàn Hạ vẫn nhìn về phía cửa.
Cũng khó trách mà mọi người chú ý, mấy năm nay tình hình kinh tế trong nước không tốt, thực lực hùng hậu nhất, biểu hiện nổi bật nhất, hiện tại chỉ có Phong Thần.
Vì vậy nhất cử nhất động kinh doanh của Phong Thần đều tác động đến tầm nhìn của giới kinh doanh.
Đi đầu là một chiếc Audi màu đen.
Người phục vụ chạy ra cửa sau mở cửa, thấy một người đàn ông mặc âu phục hơn ba mươi tuổi xuống xe.
Anh ta mày rậm mặt chữ điền, vẻ mặt sâu sắc, phong thái hiên ngang.
Mộc Hàn Hạ đã xem qua ảnh chụp của anh ta, CEO đương nhiệm của tập đoàn Phong Thần Chu Tri Tố.
Là nhân vật tác phong mạnh mẽ, kiên quyết mạnh dạn, vô cùng nổi tiếng trong thương trường.
Lúc này người bên cạnh nói:"Không phải xe của Chu Tri Tố là Bentley sao? Sao hôm nay lại hạ thấp mình ngồi Audi thế."
Người đồng nghiệp bên cạnh nói:"Không thấy phía sau anh ta còn một xe nữa sao?"
Mộc Hàn Hạ nhìn không chớp mắt.
Sau khi Chu Tri Tố xuống xe, không lập tức rời đi mà đứng tại chỗ chờ.
Một người đàn ông trẻ tuổi bước xuống từ chiếc xe phía sau, nhanh chóng bước xuống, ngăn đứa bé giữ cửa tiến lên, mà tự mình mở cửa phía sau của chiếc xe Cayenne.
Cửa xe màu đen từ từ mở ra, mơ hồ có thể nhìn thấy người ngồi phía sau kia.
Mộc Hàn Hạ xoay người rời khỏi cửa sổ.
Đêm xuân Bắc Kinh vẫn còn hơi lạnh, Mộc Hàn Hạ đi tới một cửa hông khác trong phòng tiệc đẩy cửa ra, ngoài cửa là vườn hoa yên tĩnh.
Cô bước xuống bậc thang, gió mát thổi qua, dường như thổi tan cảm xúc hỗn độn trong lòng người.
Cô nhấc làn váy, tuy động tác này không hợp thời, nhưng cô vẫn ngồi xuống dưới bậc thang.
Sau đó ngẩng đầu nhìn cây cỏ trong màn đêm yên tĩnh, còn cả tầng mây dày đặc trên bầu trời, ánh trăng lúc ẩn lúc hiện.
"Tách" một tiếng, cửa phía sau bị người đẩy ra, nhưng cả người Mộc Hàn Hạ căng thẳng không thể quay đầu lại.
Không ngờ nghe thấy tiếng Lục Chương truyền đến:"Này, cô giống như quỷ thúc giục tôi đến, còn mình lại nhàn hạ ngồi đây hóng gió."
Tâm tình Mộc Hàn Hạ thả lỏng, nở nụ cười, ngẩng đầu nhìn anh ta.
Lục Chương hơi sửng sốt.
Một là không nghĩ tới cô ăn diện ưa nhìn như vậy, hai là cô đột nhiên cười tươi với anh ta như vậy, qủa thực không giống cô nàng nữ cường nhân kia.
"Ở trong này làm gì?" Hai tay anh ta đút trong túi quần, đứng bên cạnh cô.
"Không có gì, hít thở không khí thôi." Mộc Hàn Hạ đứng lên, phủi bụi trên váy.
Lục Chương vô cùng bất ngờ khi nhìn thấy động tác tùy tiện của cô, sau đó nghe thấy cô bình tĩnh nói:"Chúng ta vào thôi."
Lục Chương hừ nhẹ một tiếng, đi theo cô vào trong.
Không biết là do cảm giác của Mộc Hàn Hạ hay như thế nào mà không khí trong phòng dường như cũng trở nên sôi nổi hơn kể từ khi người bên Phong Thần đến.
Cô và Lục Chương đứng bên một quầy bar, cô lấy một cốc nước trắng, từ từ uống.
Lục Chương chọn một cốc rượu vang đỏ, nhàm chán uống.
Đối diện với hai người, góc đại sảnh, vị trí tương đối yên tĩnh, còn đặt mấy ghế sô pha dài, lúc này nơi đó tụ tập không ít người.
"Lãnh đạo thành phố đến rồi." Bên cạnh có người nói,"Đang nói chuyện với Chủ tịch Phong Thần ở đằng kia."
"Chủ tịch của bọn họ cũng đến đây? Ngạc nhiên thật.
Không phải mấy năm nay đều không lộ diện sao?"
Mộc Hàn Hạ mặt mày bất động, Lục Chương nhíu mày ngẩng đầu nhìn.
Sau khi im lặng, Mộc Hàn Hạ cũng ngẩng đầu nhìn.
Ngọn đèn tĩnh mịch, sô pha đông đúc, lộ vẻ lộng lẫy quý giá.
Hai ghế sô pha đều là sao quanh trăng sáng, đầu tiên cô nhìn Chu Tri Tố, khuôn mặt mỉm cười đang nói chuyện.
Đối diện anh ta là lãnh đạo thành phố, quần áo giản dị, hòa ái dễ gần.
Anh cũng ngồi ở chỗ kia.
Âu phục màu đen sẫm, áo