Bóng đêm sâu thẳm.
Mộc Hàn Hạ tựa vào ghế, cơ thể cuộn tròn, nhìn ngoài cửa sổ.
Đến tận khi đêm đã khuya, cô mới lấy lại được sự bình tĩnh, theo bản năng không muốn nghĩ sâu thêm những chuyện xảy ra đêm nay, và nụ hôn bất ngờ của anh.
Bên Mĩ là buổi sáng, cô lấy di động, gọi quốc tế.
Bên đầu kia điện thoại, qua tay nhiều người mới tới được người nọ.
Mộc Hàn Hạ cất tiếng cười, giọng nói cũng trở nên vô cùng dịu dàng:"Hôm nay chú thế nào, có cảm thấy thoải mái chút nào không?"
Mấy ngôi sao nhỏ lóe lên trên bầu trời đêm, giọng nói khe khẽ của cô:"...Qua mấy ngày nữa, bọn họ sẽ đưa chú đến Trung Quốc.
Điều kiện chữa bệnh bên này cũng rất tốt.
Cháu đã liên hệ với bệnh viện rồi, đến lúc đó cháu đi đón chú."
Dừng một lát, cô đáp:"Đúng vậy, cháu đã gặp anh ấy.
Anh ấy hình như....không thay đổi mấy."
Cũng trong bóng đêm đó, Lâm Mạc Thần lái xe rời đi.
Ánh sáng thành phố trải dài trước xe.
Bóng đêm yên tĩnh, giống như những năm gần đây, hơn mấy nghìn đêm anh đều lái xe một mình quay về chỗ ở.
Nhưng đêm nay thì khác biệt.
Sao trên bầu trời, ánh đèn trên mặt đất dường như càng lấp lánh hơn trước mắt anh.
Phía trước là đèn đỏ.
Anh từ từ dừng xe lại.
Một tay đặt lên tay lái.
Một lát sau, anh bỗng nhiên xoa môi, nở nụ cười.
Hôm sau, Mộc Hàn Hạ mang theo Lục Chương đi tuần tra cửa hàng.
Chính là tuần tra cửa hàng của Phong Thần.
Hôm nay cô chỉ mặc một bộ quần áo đơn giản, áo len dệt kim hở cổ, một chiếc váy dài tối màu, nhưng không mất đi sự đoan trang.
Lục Chương thì không cần phải nói, mặc một chiếc quần jeans rách lỗ chỗ.
Vì vậy hai người đi trong cửa hàng của Phong Thần, cũng sẽ không thu hút sự chú ý của bất cứ ai.
Lục Chương rất thích làm loại chuyện như vậy, đi dạo phố, ngắm người đẹp, hơn nữa còn là cửa hàng của đối thủ cạnh tranh, nên càng kích thích.
Nếu đi dạo cửa hàng của mình, người đẹp cũng ít hơn so với bên Phong Thần, thì anh ta quả thực chả có chút hứng thú nào.
Cả đường nhàn hạ đi theo sát Mộc Hàn Hạ, vẻ mặt cô thản nhiên, trong tay còn có một cái túi, đúng như thật sự đi dạo phố, thỉnh thoảng còn dừng lại trước quầy xem quần áo.
Nhưng trên thực tế, khi đi hết đại sảnh tầng một của Phong Thần, cô thản nhiên nói:"Nhìn phong cách trang trí của bọn họ."
Lục Chương ngẩng đầu liếc mắt một cái:"Đèn pha lê, trần nhà hình vòng cung, phong cách giản lược, thiết kế có tiếng tăm.
Chỉ có một câu: cao lớn thượng.
Phong cách tốt hơn nhiều so với sự lỗi thời của cha tôi, tiêu không hề ít tiền."
Mộc Hàn Hạ mỉm cười:"Phương Nghi trang trí cũng không hề kém, 5 năm trước cũng là đứng đầu thị trường, chỉ là hiện tại đã lỗi thời thôi."
Lục Chương lắc đầu:"Đại tỷ, cô không cần giữ thể diện cho cha tôi."
Khi đi qua những cửa hàng flagship hàng hiệu đắt đỏ nhất thế giới, cô nhắc nhở nói:"Nhìn những nhãn hiệu họ có."
Lục Chương:"Nhắm mắt cũng có thể liệt kê ra, LV, Givenchy, Hermes...chúng ta cũng có, nhưng không nhiều bằng bọn họ."
Mộc Hàn Hạ gật đầu.Sau đó lại nhìn nhân viên bán hàng của bọn họ, mỗi ngày đều có dáng người cao gầy, dáng vẻ đoan trang; nhìn siêu thị tầng một của bọn họ, giới thiệu là siêu thị hàng đầu quốc tế; nhìn thiết kế tổng thể tòa nhà của bọn họ, sự phân bố, dịch vụ sau bán hàng, cửa hàng ẩm thực...
Tuy đi vòng quanh khiến Lục Chương hơi mất kiên nhẫn, nhưng anh ta vẫn chịu đựng.
Một là công việc này thực sự rất thoải mái, trước kia mỗi khi ông Phó tổng già cả, suốt ngày lôi kéo tận tình khuyên bảo, giảng dạy chiến lược thị trường khiến anh ta buồn chán muốn chết.
Hai là anh ta muốn xem rốt cuộc Mộc Hàn Hạ muốn làm gì.
Bởi vì càng đi, càng nhìn toàn diện, lại càng cảm giác trung tâm mua sắm của Phong Thần vô cùng xuất sắc.
Trong hồ lô của Mộc Hàn Hạ rốt cuộc muốn làm gì? Nhưng không thể cứ bắt anh ta đi tới đi lui vậy chứ?
Cuối cùng hai người trở lại văn phòng cô ở Phương Nghi.
Lục Chương vắt chéo chân ngồi, Mộc Hàn Hạ pha ly trà cho anh ta, anh ta hơi ghét bỏ bưng lên nhấp một ngụm, nhưng không nói chuyện, chỉ từ từ uống.
Mộc Hàn Hạ hỏi:"Anh có kết luận gì đối với Phong Thần?"
Lục Chương cười nghiêm nghị đáp:"Không phải rất rõ ràng sao? Mọi thứ của bọn họ đều cao cấp phong cách thời thượng nhất, cho dù là thiết kế cửa hàng, giới thiệu sản phẩm, tố chất nhân viên, chất lượng phục vụ...gần như là đứng đầu trong nước.
Vì vậy trung tâm mua sắm của bọn họ đến bất cứ thành phố nào đều trở thành kiến trúc hàng đầu, không phải không có lí.
Cô nói muốn mở một cửa hàng mới, thành tích vượt qua cửa hàng cùng đoạn đường với Phong Thần ư? Mở như thế nào chứ? Đừng nói với tôi là muốn ném tiền, thì ba tôi cũng sẵn sàng, dù chúng ta lọt vào top 500 thì cũng bị họ bỏ xa 50 bậc rồi.
Hơn nữa cho dù chúng ta có làm, cũng không thể đạt được hoạt động chỉnh thể ngang bằng với bọn họ."
Mộc Hàn Hạ gật đầu:"Vì vậy, đây là phương hướng đột phá của chúng ta."
Lục Chương buông ly trà:"Đột phá như thế nào?"
Mộc Hàn Hạ tựa vào ghế, hai tay khoanh trước ngực, từ từ nở nụ cười:"Nhược điểm của đối thủ thường giấu trong ưu thế lớn nhất của anh ta.
Cái gì tốt nhất, cao cấp nhất, nổi tiếng nhất là ưu thế của Phong Thần, nhưng đó là phương hướng duy nhất chúng ta có thể đột phá.
Chúng ta phải tìm một con đường trái ngược, khởi xướng chiến đấu cánh bên, tìm một thị trường mới cho Phương Nghi."
Tim Lục Chương đập thình thịch, ngẩng đầu nhìn cô, nhất thời im lặng.
Anh ta phát hiện cô không giống những người phụ nữ anh ta đã gặp trên thương trường.
Có người phụ nữ có thể thành công trên thương trường là vì cô ta là bình hoa, bộ dáng xinh đẹp, am hiểu giao tiếp, lợi dụng quan hệ để giành được lợi ích kinh doanh; có người phụ nữ là nữ cường nhân điển hình, hoàn toàn không có chút dịu dàng nữ tính, trong mắt Lục Chương là quả thực đánh mất nhân tính.
Nhưng Mộc Hàn Hạ làm việc kiên định, không dùng thủ đoạn quá mạnh mẽ ép người đi vào khuôn khổ, cô luôn cười, hướng dẫn từng bước, giống ý như hồ ly.
Còn khi nói đến chủ đề chính, cô lại vô cùng giống đàn ông.
Những lời cô nói, chiến tranh giữa hai bên, suy thoái thị trường.
Quan trọng là tim Lục Chương đập mạnh khi nghe thấy cô nói.
Anh ta lại nhấp một ngụm trà lớn, che dấu hứng thú chiến đấu bị khơi gợi, ngay cả trà của cô cũng rất ngon, hương vị nhẹ nhàng, thơm ngát, không giống mấy ông chủ kia, luôn là trà Long Tĩnh thượng hạng, vừa đặc vừa đắng.
Anh ta vẫn còn im lặng, Mộc Hàn Hạ nói xong,