Dù sao mấy năm nay anh cũng chả tiêu gì đến tiền, toàn để mục nát trong ngân hàng."
Giọng nói thản nhiên, trầm thấp, mang theo chút khiêu khích, vô cùng quen thuộc.
Trong nháy mắt Mộc Hàn Hạ như nhìn thấy Lâm Mạc Thần 26 tuổi kia, nhưng vẫn là khác biệt.
Người trước mắt này, dáng vẻ khuôn mặt nghiêng nặng nề thâm thúy hơn, khí chất nội liễm hơn, giơ tay nhấc chân đều mang theo dấu vết năm tháng.
Đôi tay vẫn giống như trước kia, sống an nhàn sung sướng, trắng bóc thon dài.
Dường như vô cùng tùy ý nắm tay cô, rõ ràng anh đã đưa thẻ cho thu ngân, nhưng vẫn không buông tay cô ra.
Vẻ mặt thu ngân cũng khó có thể hình dung, cố gắng bình tĩnh, nhưng không nhịn được cười.
Thu ngân bắt đầu quét hàng hóa, tay Lâm Mạc Thần bỗng nhiên di chuyển xuống dưới một chút, như muốn nắm cả bàn tay với cô.
Trong nháy mắt Mộc Hàn Hạ rút tay về.
Tay anh rơi vào khoảng không, trên mặt không có biểu tình gì.
Mộc Hàn Hạ cười nói: "Cám ơn.
Lần sau có cơ hội em mời anh."
"Ừ." Anh đút tay lại vào túi.
Thanh toán xong, anh lại đẩy xe, hai người đi đến cửa siêu thị.
Siêu thị này có bãi đỗ xe trên mặt đất, Lâm Mạc Thần nói: "Anh lái xe lại đây.
Chờ anh một chút."
Mộc Hàn Hạ nói: "Không cần."
Lối ra của siêu thị chỉ có một ngọn đèn trên cao, lúc này cũng không có người.
Anh đứng dưới đèn nhìn cô, trong ánh mắt hiện lên ý cười, đặt xe mua hàng ở cửa, đi về bãi đỗ xe.
Đồ ăn mua vẫn còn đặt trong xe hàng của cô.
Mộc Hàn Hạ đành phải đứng tại chỗ chờ.
Bóng dáng Lâm Mạc Thần vừa đi xa, cô bỗng nhiên nghe được hai tiếng "bíp bíp", ngẩng đầu, nhìn thấy một chiếc xe đỗ ở phía đối diện hạ cửa kính xe xuống.
Khuôn mặt Lục Chương hiện ra, vẻ mặt thản nhiên, nhìn cô nháy mắt, nở nụ cười:"Sư phụ, sao khéo vậy?" Hôm nay anh ta không đi chiếc xe thể thao chói mắt kia, mà đi một chiếc BMWX6, nên Mộc Hàn Hạ không chú ý.
Mộc Hàn Hạ cũng cười, đẩy xe qua: "Sao cậu lại ở đây?"
Lục Chương chỉ vào một bọc lớn: "Đi mua bia.
Sao lại mặt thối đứng đây, ai chọc giận cô thế?"
Mộc Hàn Hạ liếc anh ta, cười không đáp.
Lục Chương cũng không truy đến cùng, cười với cô:"Còn chờ cái gì nữa? Lên xe.
Tôi tiện đường đưa cô.
Mộc Hàn Hạ ngẩng đầu nhìn về mấy chiếc xe đứng phía sau, hình như có chiếc xe đang đi tới.
Cô hơi chần chờ, gật đầu:" Ừ." Xách mấy túi đồ của mình ra, đồ của Lâm Mạc Thần để nguyên trong xe hàng, sau đó để xe bên ven đường rồi lên xe.
Lục Chương thấy cô đồng ý lên xe, nụ cười càng sâu, huýt sáo, đạp chân ga phóng đi.
Mộc Hàn Hạ lấy di động ra.
"A lô."
"A lô."
"Tôi gặp được người bạn, nên ngồi xe cậu ấy đi trước." Cô nói, "Đồ của anh tôi vẫn để trong xe hàng ở ngay ven đường, anh lái xe đến là thấy ngay."
Lâm Mạc Thần im lặng một lát đáp: "Ừ."
Mộc Hàn Hạ: "Tạm biệt." Cúp điện thoại, tâm tình thả lỏng.
Lục Chương nghiêng đầu liếc cô.
Cách mười mét, Lâm Mạc Thần lái xe đến cửa siêu thị, nhìn thấy một chiếc BMW rời đi.
Lúc này, cửa kính xe BMW đột nhiên hạ xuống, có người vươn tay làm động tác hạ ngược ngón cái.
Lâm Mạc Thần im lặng nhìn, một lát sau, từ từ nở nụ cười.
Mộc Hàn Hạ nhìn thấy Lục Chương mở cửa kính xe hỏi: "Cậu làm gì vậy?"
Lục Chương tỉnh bơ đáp: "Phủi khói bụi."
Mộc Hàn Hạ nhìn ngón tay trống không của anh ta: "Khói ở chỗ nào?"
Lục Chương nghiêm túc nói: "Khói trong đầu tôi."
Mộc Hàn Hạ: "..."
Xe nhanh chóng chạy tới dưới lầu nhà cô.
Mộc Hàn Hạ cười nói: "Cám ơn, học trò ngoan." Cô mang theo đồ xuống xe, không nghĩ tới Lục Chương cũng xuống xe, hai tay đút trong túi quần đứng trước mặt cô, liếc nhìn túi đồ to của cô nói: "Sặc, cô mua nhiều đồ như vậy, chắc chắn là làm đồ ngon, thế mà không mời tôi cùng lên ăn."
Mắt thấy anh ta thực sự theo vào cửa, Mộc Hàn Hạ nói: "Lần sau nhé."
Thực ra cô cũng không để ý việc mời bạn bè về nhà, nhưng hiện tại là buổi tối, vẫn là cô nam quả nữ, cô cảm thấy không được thích hợp.
"Trong nhà rất bừa bãi, lần sau quét dọn sạch sẽ, tôi sẽ mời cậu và Phùng Nam đến ăn cơm." Cô nói.
Lục Chương "xì" một tiếng, cũng không kiên trì, mà khinh thường nói: "Cô đúng là lắm chuyện.
Lần sau tôi sẽ thuê người đến quét dọn cho cô."
Mộc Hàn Hạ cười quẹt thẻ mở cửa.
"Này!" Anh ta đứng dưới bậc thang, tựa vào xe, gọi cô: "Cô đi như vậy thì tối nay tôi ăn gì đây?"
Mộc Hàn Hạ lại bật cười.
Ở bên cạnh Lục Chương cô luôn cười rất nhiều, người cũng trở nên thoải mái, có lẽ đây là tính cách vốn có của chàng trai này.
Cô lấy trong túi ra ba nắm cơm cá ném cho anh ta.
Lục Chương chuẩn xác bắt được, vừa nhìn đã rất vui vẻ: "Shit, cô cho heo ăn à?" Anh ta đột nhiên muốn thử ăn món ăn mới mẻ này, chợt có ý nghĩ muốn bay đến Osaka.
Cô ném ba nắm cơm cá trong siêu thị cho anh ta ăn ư?
Mộc Hàn Hạ cũng lười quay đầu, vẫy tay với anh ta đi vào.
Lục Chương vứt cơm nắm vào xe, lái xe đi.
Đi được một đoạn, anh ta cảm thấy mình hơi buồn cười.
Rõ ràng đã hẹn mấy người bạn đến nhà chơi trò chơi, anh ta xung phong nhận đi mua bia, được nửa đường lại chạy tới đón Mộc Hàn Hạ.
Anh ta đúng là làm