Không Phụ Thê Duyên

Chương 103


trước sau

Các vị hoàng tử cùng hoàng tử phi và các vị công chúa ngồi ở Phượng Tường cung một lát, Giang Hoàng Hậu cho bọn họ đều tan.

Hôm nay Tết Đoan Ngọ, khó có khi được ăn tết, Giang Hoàng Hậu cũng không muốn giữ những người này ở lại trong cung của mình, chờ sau khi bọn họ thỉnh an xong, liền thoải mái hào phóng cho bọn họ đi thỉnh an mẫu phi của bọn họ

Ngay cả người mất mẫu thân từ sớm như Đại hoàng tử cũng có thể dẫn Đại hoàng tử phi hồi phủ thê thiếp cùng vui

Chờ sau khi tất cả mọi người rời đi, Giang Hoàng Hậu vẫn bộ dáng ôn hòa cẩn thận như cũ, nhưng Hoắc Thù có thể cảm giác được tâm tình của nàng so vừa rồi nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Hoắc Thù tự mình cảm thấy nếu là mình, vừa rồi những người đến đây quấy rầy, chắc mình cũng sẽ không quá vui mừng

Bất quá, may mắn thế tử nhà nàng ở phương diện này cũng không giống hoàng đế, sẽ không có hậu cung 3000 giai lệ.


Giang Hoàng Hậu ngồi trên giường điêu khắc hoa cúc cùng loan văn, thấy Hoắc Thù vẫn chưa ngừng miệng, từng chút từng chút mà ăn bánh chưng, không khỏi cười hỏi: "Vẫn còn chưa no sao? Cẩn thận bỏ bữa đấy"

Tiếp theo đã kêu cung nữ bên cạnh rót cho nàng ly trà hoa giải khát

Hoắc Thù nuốt thức ăn xuống bụng, mới nói: "Sẽ không bỏ bữa đâu, thân thể con khỏe mạnh lắm"

Dứt lời, lại tiếp tục tiến công điểm tâm trước mặt, dù sao hoàng hậu nương nương cũng đã biết chuyện nàng có thể ăn rất được, cho nên Hoắc Thù hiện tại cũng không giấu giếm, đói bụng liền trực tiếp ăn.

Giang Hoàng Hậu nghe xong lời nàng nói, có chút dở khóc dở cười.

Bất quá tiểu cô nương này thoạt nhìn xác thật rất khỏe mạnh, tuy rằng ăn rất nhiều, nhưng lại không thấy nàng có chỗ nào béo phì, bộ dáng tràn đầy tinh thần làm cho người nhìn tới đều thấy thích, trong cung này vậy mà tìm không ra hài tử nào có tinh thần phấn chấn như vậy


Giang Hoàng Hậu duỗi tay nhẹ nhàng nhéo gương mặt mềm mềm mịn mịn của nàng, thấy nàng trợn tròn đôi mắt, nhịn không được bật cười, rất giống như hài tử, cũng không trách được An Dương quận chúa Vinh Thân Vương phủ có thể hợp tính với nàng

"Vừa rồi có phải cảm thấy rất nhàm chán đúng không?" Giang Hoàng Hậu hỏi.

"Cũng không có" Hoắc Thù thực thành thật mà nói, "Con ăn thức ăn của con, các nàng nói chuyện của các nàng, khá tốt"

Hoắc thất cô nương vô cùng vừa lòng lúc nãy không ai không biết điều mà quấy rầy nàng ăn uống

Giang Hoàng Hậu dùng quạt tròn Tương phi lụa trắng nhũ kim loại che hờ gương mặt, hồi tưởng biểu hiện thiện ý lúc nãy của Đại hoàng tử phi cùng Nhị hoàng tử phi đối với nàng, nhưng tiểu cô nương này cố tình vẫn luôn ở ăn ăn uống uống, vô cùng tự tại, làm hai hoàng tử phi ngược lại có loại cảm giác không thể nào xuống tay được, cũng không biết nên khen nàng thông minh, hay vẫn là khen tâm nàng rất tốt.


Nhiếp Ngật có địa vị nào trong lòng hoàng đế, người trong cung ngoài cung đều biết, đáng tiếc hắn chưa bao giờ cho người ta cơ hội mượn sức. Hiện giờ rốt cuộc hắn cũng đã cưới vợ, các hoàng tử muốn ra tay từ chỗ Vệ Quốc Công thế tử phu nhân, tiến tới mượn sức Nhiếp Ngật, mới có việc Đại hoàng tử phi cùng Nhị hoàng tử phi biểu hiện cử chỉ thiện ý đối với Hoắc Thù, đáng tiếc hiệu quả cũng không lớn.

Về phần Cao Quân, người trong cung đều biết nàng cùng Hoắc Thù có ân oán, Tam hoàng tử cho dù muốn mượn sức Nhiếp Ngật, cũng sẽ không dại dột xuống tay từ chỗ Hoắc Thù, bằng không Cao Quân sẽ đem người đắc tội đến triệt để.

Giang Hoàng Hậu càng nhìn càng cảm thấy đứa nhỏ này thật đúng là người thú vị.

Mỗi lần hoàng đế đẩy Hoắc Thù đến đây, nàng tất nhiên hiểu rõ mục đích này, nhưng mà xem ra, cũng không cần nàng dạy dỗ riêng nữa, đứa nhỏ này đã có thể tự mình xử lý tốt những việc đó rồi
Hoắc Thù ở chỗ này của Hoàng Hậu ăn ăn uống uống, sau khi ăn no nê, mới được Nhiếp Ngật từ Càn Thanh cung lại đây dẫn đi

*** Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com/tac-gia/nhamy111***

Các vị hoàng tử, hoàng tử phi, các công chúa sau rời khỏi Phượng Tường cung, lại kết bạn đi cùng nhau một chặng đường, mới tách ra ở ngã rẽ

Các hoàng tử huynh hữu đệ cung, còn các hoàng tử phi lại có chút bất hòa.

Hiện giờ trong cung chỉ có ba vị hoàng tử đã thành thân, ba vị hoàng tử phi xuất thân từ các gia tộc khác nhau, trong đó lấy Cao Quân là nữ nhi của công chúa có phong cảnh tương đối cao hơn, ngoài ra còn dựa vào nguyên nhân Thái Hậu đối nàng sủng ái, khiến cho nàng ẩn ẩn có thể áp đảo phía trên hai vị hoàng tử phi khác, không người nào có thể bỏ qua mũi nhọn này

Cao Quân vô cùng không thích Đại hoàng tử phi, loại không thích này kỳ thật bất quá chỉ là một loại giận chó đánh mèo.
Cao Quân ghi hận chính là Hoàng Thục Tĩnh, nữ nhi Xương Nghĩa Hầu được nghênh vào phủ Đại hoàng tử phủ làm trắc. Vào Tiết Thượng Tị năm trước, khi ngắm hoa ở Nam Uyển, Cao Quân liền chỉ vì một câu nói của Hoàng Thục Tĩnh mà cho người đẩy nàng rơi xuống nước, lúc sau không lâu, Hoàng Thục Tĩnh được đón vào phủ Đại hoàng tử biến thành hoàng tử trắc phi, khiến cho Cao Quân cũng chán ghét mỗi một người không liên quan trong phủ  Đại hoàng tử

Đặc biệt là mỗi lần nhìn thấy Đại hoàng tử phi trưng ra bộ dạng tức phụ hoàng gia đoan trang hiền tuệ, nàng liền cảm thấy người này vô cùng giả dối, Đại hoàng tử ngay cả tước vị cũng không có, chỉ là một hoàng tử không có thực quyền mà thôi, Đại hoàng tử phi bày ra bộ dạng hiền tuệ này để ai xem? Cho rằng nàng chính là thái tử phi hay sao đây?
Từ sau khi nàng trở thành Tam hoàng tử phi, mỗi lần gặp mặt, Đại hoàng tử phi liền ngầm lộ ra một bộ dạng hiền tuệ không tán đồng cách hành sự của nàng, Cao Quân biết nàng nghĩ đến cái gì, không khỏi thầm hận trong lòng.

Đúng lúc vừa rồi tích một bụng khí với Hoắc Thù nhưng không dám bùng nổ trước mặt Giang Hoàng Hậu, lúc này Cao Quân lại nhìn thấy bộ mặt dối trá kia của Đại hoàng tử phi, liền châm chọc mỉa mai nói: "Hôm nay khó có khi được ăn tết, đại tẩu vì sao không dẫn theo Hoàng trắc phi, Lý trắc phi cùng tiến cung? Ngược lại có vẻ đại tẩu cũng không hiền tuệ lắm đâu"

Thần sắc Đại hoàng tử phi hơi cứng ngắt, cười cười nói: "Hoàng trắc phi lần trước bị bệnh, không thể tiến cung, điện hạ quan tâm nàng nên để Lý trắc phi ở trong phủ bầu bạn cùng nàng"
Cao Quân sau khi nghe xong, thần sắc khó lường, bên miệng lộ ra nụ cười như có như không, "Thì ra là bị bệnh à? Này thật đúng là kỳ lạ nha"

Thần sắc Đại hoàng tử phi hơi ảm đảm, trong lòng cân nhắc Cao Quân này có phải đã biết cái gì hay không.

Chờ sau khi Cao Quân làm như không có việc gì mà cùng Tam hoàng tử đi đến cung của Tào Quý Phi, Đại hoàng tử phi đi đến bên cạnh Đại hoàng tử, thấp giọng nói: "Điện hạ, vừa rồi tam đệ muội nói cùng ta một đôi lời, nàng nói......"

Tam hoàng tử nghe xong, như suy tư gì mà nhìn về phương hướng Vĩnh Hòa cung nơi Tào Quý Phi đang ở, nhàn nhạt nói: "Không cần để ý tới nàng, nếu nàng làm quá mức, cũng còn Tam hoàng đệ"

Tuy miệng nói như thế nhưng rốt cuộc trong lòng cũng có chút tức giận, không biết là Cao Quân kia thần thông quảng đại đến có thể thò bàn tay vào trong phủ của hắn, hay vẫn là vị Tam hoàng đệ tốt kia bày mưu đặt kế, nếu là ý sau, Đại hoàng tử cảm thấy phủ của hắn cần phải tẩy sạch một lần rồi
*** Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com/tac-gia/nhamy111***

Tết Đoan Ngọ qua đi, thời tiết càng thêm nóng

Qua mấy ngày sau, hoàng đế dẫn theo Thái Hậu, Hoàng Hậu cùng các phi tần được sủng ái, hoàng tử, công chúa cùng nhau xuất phát đi hành cung Tây Sơn tránh nóng.

Phần đông đại thần trong triều cũng đều đi theo

Nhiếp Ngật làm phó chỉ huy sứ Vũ Lâm Quân, cùng ngày liền phải tùy giá xuất phát, bảo vệ trước sau

Hoắc Thù làm nữ quyến Vệ Quốc Công phủ, đi sau bọn hắn một ít thời gian.

Khi xuất phát, Hoắc Thù vô cùng thông minh chạy tới ngồi cùng một chiếc xe ngựa với Nhiếp lão phu nhân, cùng bà nói chuyện giải buồn, chọc cho Nhiếp lão phu nhân dọc theo đường đi đều là vui vẻ cười ha hả, có lúc cười đến thiếu chút nữa liền không thở nổi, làm cho các ma ma đi theo dưới sự hoảng hốt, uyển chuyển mà mời nàng về lại xe ngựa của nàng
Thân thể Nhiếp lão phu nhân không tốt, kỵ nhất là quá vui quá buồn, cười to như thế, nếu một khi không cẩn thận thở không nổi, vậy có thể sẽ không xong.

Hoắc Thù sờ sờ cái mũi, phi thường thức thời mà không lại đi qua

Bất quá mới vừa trở lại xe ngựa, nàng lại bị người bên cạnh An Dương quận chúa mời qua đó

Xe ngựa của An Dương quận chúa  là xe ngựa theo quy cách quận chúa, so với xe ngựa thế tử phu nhân công phủ càng thêm xa hoa rộng rãi, bên trong xe ngựa trải một cái đệm mềm mại, trong một góc xe để một thau đồng đựng băng, trong không khí lộ ra hơi lạnh nhè nhẹ, người nằm trong đó, lung lay lắt lẻo một đường đến hành cung Tây Sơn, khỏi nói sẽ có bao nhiêu thoải mái

Hoắc Thù tuy không thích hưởng thụ đến bực này, nhưng nếu có cái để hưởng thụ, nàng vẫn không từ chối
Lập tức vô cùng suиɠ sướиɠ nằm bên cạnh An Dương quận chúa đã sớm mơ mơ màng màng ngủ, ngáp một cái, chuẩn bị thoải mái ngủ một giấc, không chừng khi tỉnh ngủ, là đã đến hành cung Tây Sơn rồi

An Dương quận chúa lại giống như rắn quấn người, thò qua tới tìm tư thế thoải mái, ôm nàng nói: "Tố Tố, từ sau khi ngươi thành thân, liền không qua Vinh Thân Vương phủ  tìm ta nữa, có phải có Nhiếp biểu ca rồi thì ngươi liền không cần ta hay không?"

Hoắc Thù
cảm thấy lời này rất kỳ cục, "Sao có chuyện đó? Ngươi cùng hắn không thể so sánh được, ngươi là nữ, hắn là nam, ta có thể gả cho hắn, nhưng lại không thể gả cho ngươi được"

An Dương quận chúa ôm tay nàng, híp mắt nhìn nàng trong chốc lát, lẩm bẩm: "Vì cái gì ngươi không phải nam nhân chứ? Ngươi nếu là nam nhân, ta trực tiếp gả cho ngươi, như vậy không cần cả ngày nghe mẫu phi ta lải nhải."
Hoắc Thù sau khi nghe xong, trong lòng hiểu rõ, "Vương phi lại lải nhải chuyện hôn sự của ngươi?"

An Dương quận chúa lộ ra một bộ dạng sống không còn gì luyến tiếc

Đâu chỉ là lải nhải, thậm chí mỗi ngày đều ngay lúc nàng muốn ngủ, liền cho người tàn nhẫn đánh thức nàng dậy, sau đó để nha hoàn bà tử niệm kinh bên tai nàng. Là niệm kinh thật sự ah, kinh thư không giống nhau, mỗi một quyển lặp lại 180 biến, điều này không phải càng làm người ta muốn ngủ hay sao? Nhưng nếu nàng dám ngủ, nương nàng lại cho người mở mí mắt nàng ra, làm nàng mở to mắt nghe các nha hoàn bà tử niệm kinh.

Đây thực sự là việc mẹ ruột có thể làm được hả?

An Dương quận chúa rốt cuộc ý thức được một vấn đề hết sức nghiêm túc, nàng tới tuổi rồi, nên phải tìm người để gả đi, bằng không nàng liền phải bị nương nàng cho người niệm kinh, niệm đến hỏng mất.
Hoắc Thù đồng tình mà vỗ vỗ nàng, nói: "Ngươi yên tâm đi, ngươi là quận chúa phủ thân vương, thân phận tôn quý, nam nhân thiên hạ muốn cưới ngươi cũng nhiều lắm, không lo gả không ra"

"Đúng vậy, người đến muốn cưới ta thì nhiều, nhưng người mẫu phi ta nhìn trúng lại không muốn cưới." An Dương quận chúa thống khổ đem mặt chôn ở gối dựa, giãy giụa nói: "Ánh mắt mẫu phi ta có bao nhiêu cao, đâu phải ngươi không biết, nàng thậm chí muốn tìm ra một nam nhân khác giống Nhiếp biểu ca vậy, mới có thể đáp ứng để ta gả đi"

"Thế Cẩn chỉ có một!"

Hoắc Thù kiêu ngạo nói, người như tướng công nhà nàng trên đời này cũng chỉ có một người mà thôi, tuyệt đối không có người thứ hai.

An Dương quận chúa làm lơ lời nàng, tiếp tục nói: "Sau đó mẫu phi liền trách ta đức hạnh không tốt, thanh danh xấu đã truyền khắp kinh thành, cho nên những gia đình hiểu tận gốc rễ đều không muốn cưới ta, chủ tính là có thể lừa người nào đó không hiểu rõ, nhưng chỉ cần chú tâm hỏi thăm một chút, cũng sẽ rất nhanh liền biết được, thanh danh xấu lan xa, đời này là chú định không gả ra ngoài được"
Nói tới đây, nàng thở dài, "Ta nghĩ tùy tiện gả cho một nam nhân nào đó không tệ lắm, đỡ cho phải nghe nàng lải nhải, nàng lại khăng khăng muốn đem gả ta cho người hợp ý, hơn nữa cần đối phương không chê đức hạnh này của ta, gần đây nàng đã phóng ánh mắt tới bên ngoài kinh thành, giống như muốn lừa một thanh niên tài tuấn nào đó không biết rõ tình hình, chờ đem hôn sự thương nghị xong, sau đó khi đối phương biết chân tướng, muốn đổi ý cũng đổi ý không được"

Hoắc Thù sau khi nghe xong, nhìn nàng tấm tắc, "Vương phi thật là dụng tâm lương khổ."

An Dương quận chúa nhịn không được trắng mắt liếc nàng một cái, "Người đã thành thân sẽ không thể lý giải được nỗi thống khổ của cô nương chưa thành thân hận không thể gả ra ngoài được!"

Hoắc Thù lập tức nghiêm mặt, quan tâm hỏi, "Vậy ngươi phải làm sao bây giờ?"
An Dương quận chúa nghe được lời này, tức khắc không nghĩ ra được gì để nói, sau một lúc lâu mới rêи ɾỉ nói: "Không nghĩ được bây giờ phải làm sao, chỉ nghĩ tùy tiện chọn một người không ngại tính tình này của ta rồi gả cho hắn, làm cho ta sau khi thành thân muốn ngủ như thế nào thì liền ngủ như thế nào ấy, như vậy mới hạnh phúc. Đương nhiên, nếu là nương ta không ngại để cho đệ đệ nuôi ta cả đời, ta không gả cũng được"

Cho nên, cô nương này cũng không để ý có gả chồng được hay không, mà trước hết chỉ để ý có thể thoải mái lười nhác mà ngủ cả đời hay không thôi

Hoắc Thù nghe xong, đột nhiên liền lý giải được vì sao Vinh Thân Vương phi luôn đặc biệt dễ dàng bạo nộ đối với nữ nhi này như vậy.

An Dương quận chúa sau khi đem tâm sự buồn rầu thổ lộ hết với bạn thân xong, liền nhắm mắt lại hạnh phúc mà ngủ, cho đến khi xe ngựa tới hành cung Tây Sơn rồi, mới xoa xoa mặt, đánh ngáp tỉnh lại.
Thấy Hoắc Thù muốn xuống xe, An Dương quận chúa nói: "Hôm nào ta rảnh lại đi tìm ngươi chơi ah"

Nghe loại lời nói tuyệt đối không thể phát ra từ miệng của quận chúa lười này được, Hoắc Xu quay đầu nhìn nhìn nha hoàn bà tử chung quanh, liền hiểu rõ kỳ thật  An Dương quận chúa nói lời này là để Vinh Thân Vương phi nghe, lập tức liền cười nói: "Được ah, nếu ngươi nhàm chán, liền trực tiếp phái người đến truyền lời cho ta."

Sau khi nói xong, Hoắc Thù liền trở về xe ngựa Vệ Quốc Công phủ, hướng về biệt trang Vệ Quốc Công phủ mà đi đến

Biệt trang Tây Sơn của Vệ Quốc Công phủ cách hành cung Tây Sơn vô cùng gần, cưỡi ngựa cũng chỉ mất thời gian một khắc mà thôi, có thể thấy được hậu ái của Khánh Nguyên đế đối với Vệ Quốc Công phủ

Sau khi tiến vào biệt trang, bọn hạ nhân bận rộn sửa soạn hành lý, hầu hạ chủ tử rửa mặt, tiếp theo Hoắc Thù thay một bộ y phục khô mát ngồi uống trà giải nhiệt, thuận tiện nghe hạ nhân giải thích hoàn cảnh cùng bố trí của biệt trang Tây Sơn, chờ đến sau khi nghĩ ngơi không sai biệt lắm, nàng thấy Nhiếp Ngật vẫn còn chưa trở về, liền đứng dậy đi đến chính viện.
Kỳ thật hoàn cảnh biệt trang này  cùng Vệ Quốc Công phủ cũng không khác biệt lắm, các phòng đều có sân viện của mình, ngày thường ai lo phận nấy, giống như phân gia, chỉ có ngày lễ ngày tết cùng mùng một mười lăm, các phòng mới có thể tụ tập bên nhau ăn bữa cơm đoàn viên.

Mùa hè ngày dài đêm ngắn, sắc trời vẫn còn chưa tối, Nhiếp lão phu nhân cũng đã chuẩn bị rửa mặt nghỉ ngơi, thấy Hoắc Xu lại đây, không khỏi có chút kinh ngạc.

"Cháu dâu thấy sắc trời còn sớm, liền muốn tới đây thỉnh an tổ mẫu, hôm nay con cũng không phải cố ý chọc tổ mẫu cười thành như vậy đâu" Hoắc Thù cười nói, riêng nói đến việc không phải hồi sáng

Ma ma hầu hạ bên cạnh lão phu nhân xụ mặt.

Tuy rằng đã tiếp nhận lời thế tử phu nhân giải thích, lại cảm thấy thế tử phu nhân quá mức khôi hài vui vẻ rồi, vì thân thể lão phu nhân, về sau cũng không thể để nàng tùy tùy tiện tiện chọc lão phu nhân thoải mái cười to, liền trực tiếp chằm chằm.
Nhiếp lão phu nhân mặt mày đều là ý cười, kéo nàng đến bên người vỗ vỗ tay nàng, nói: "Không ngại, ta biết con có lòng" Tiếp theo lại hỏi: "Thế Cẩn còn chưa trở về?"

Hoắc Thù ừ một tiếng.

Ánh mắt Nhiếp lão phu nhân hơi hơi có thêm vài phần buồn bã cùng sầu ý, lẩm bẩm: "Cực khổ cho hài tử kia"

Hoắc Thù không nói chuyện, trong lòng lại vô cùng đồng tình với lời này.

Tính tình Nhiếp Ngật cũng không phải trời sinh lạnh lẽo, nhưng nàng gả qua đây lâu như vậy, phát hiện hắn bất luận đối với ai cũng đều là bộ dạng lãnh đạm tự phụ, cho dù thân nhân cũng là như thế.

Lúc đầu còn chưa hiểu, sau lại cẩn thận quan sát, liền hiểu được vài phần.

Có thể là bởi vì sự việc lúc trước trưởng tử Nhiếp Tu Ngạn cứu giá bỏ mình, phu thê lão Vệ Quốc Công đối với hoàng đế cùng Ý Ninh trưởng công chúa đều tồn tại vài phần oán hận, cho nên mỗi lần khi đề cập đến hoàng đế cùng Ý Ninh trưởng công chúa, thần sắc Nhiếp lão phu nhân vẫn luôn là không tốt
Nhưng đối với Nhiếp Ngật mà nói, hoàng đế là cữu cữu nuôi nấng hắn lớn lên, thay thế vị trí phụ thân trong sinh mệnh của hắn, đối hắn mà nói, thân như phụ thân, mức độ thân thiết không thua gì người nhà

Hắn bị kẹt ở giữa những người thân, không biết làm thế nào, có khả năng đã từng vì thế mà chịu qua thương tổn, dần dà, hắn liền biến thành bộ dạng lãnh đạm giống thế này.

*** Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com/tac-gia/nhamy111***


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện