Sau khi xe ngựa rời khỏi biệt trang phủ công chúa, Hoắc Thù liền liên tiếp nhìn chằm chằm nam nhân ngồi ở đối diện
Trong góc xe để một thùng chứa băng, hơi lạnh nhè nhẹ xua tan nóng bức mùa hè của mặt trời bên ngoài khiến cho nam nhân ngồi ngay ngắn bên kia thoạt nhìn vô cùng thoải mái sảng khoái, ngay cả tóc cũng không chút cẩu thả, được giữ bên trong phát quan bằng vàng ròng nạm hồng bảo thạch
"Làm sao vậy?" Hắn nghi hoặc nhìn nàng, bất động thanh sắc tự xét lại bản thân, cho rằng trên người mình cũng không có gì không đúng.
Hoắc Thù cười tủm tỉm, bộ dạng tâm tình thực tốt, "Không phải hôm nay chàng cần đi săn trong rừng cây bên kia hành cung với Hoàng Thượng sao? Vì sao trở về nhanh như vậy?"
"Sau giờ ngọ mặt trời lên cao, cữu cữu không muốn ra cửa, không có việc gì nên liền trở lại." Nhiếp Ngật nói vô cùng đơn giản.
Hoắc Thù lại nhìn hắn trong chốc lát, tiếp nhận lời hắn giải thích, tiếp theo nói với hắn chuyện hôm nay mình nghe được thấy được ở biệt trang phủ công chúa, khi nói đến chuyện xảy ra giữa Đại hoàng tử phi cùng Cao Quân, nàng nhịn không được nhìn hắn.
Nhiếp Ngật nghe xong, thần sắc không đổi, đôi mắt phượng nhàn nhạt, phảng phất như đối với những việc nữ nhân này hắn cũng không cảm thấy hứng thú.
Hoắc Thù đột nhiên duỗi tay nắm lấy cánh tay hắn.
Rốt cuộc trên mặt Nhiếp Ngật cũng lộ ra vài phần kinh ngạc, quay đầu xem nàng.
Tiếp theo, hắn duỗi cánh tay dài ra, ôm lấy eo nàng, đem nàng ôm vào trong lòng ngực, nhích nhẹ một chân làm cho nàng ngồi trên đùi mình, sau đó nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, thanh âm trở nên ôn nhu vài phần, "Làm sao vậy? Có người khi dễ nàng đúng không? Mấy hoàng tử phi kia nàng không cần để ý đến bọn họ, nếu bọn họ dám làm khó dễ nàng, nàng nói cho ta biết"
"Không có ai khi dễ ta hết." Hoắc Thù vội vàng giải thích, đỡ cho hắn tưởng nàng bị ủy khuất rồi lại ra mặt vì nàng
Mấy ngày này, nàng đã biết nam nhân này đối với nàng có bao nhiêu tốt, cho dù tổ mẫu nàng Hoắc lão phu nhân khi dễ nàng, hắn cũng không cao hứng, cứng rắn bức cho tổ mẫu phải xin lỗi nàng, huống hồ chi là người ngoài.
Tuy rằng bức một trưởng bối như vậy cũng không đúng lắm, nhưng thấy hắn ra mặt vì nàng, trong lòng nàng lại vô cùng thích, khi đó nàng liền làm lơ thần sắc của những người ở đấy
Bởi vì biết hắn đối tốt với nàng, cho nên nàng càng thích hắn, thích đến không có cách nào chịu đựng được ý nghĩ trong tương lai sẽ có người khác đến chia sẻ hắn với nàng, cho dù nữ nhân khác chạm vào một sợi tóc của hắn, nàng cũng đều không thích. Giống như những hoàng tử cùng nam nhân phủ công hầu trong kinh đó, người trong phòng đều không ít, có thông phòng thị thiếp càng là điều bình thường, nhưng nàng lại không hy vọng hắn sẽ biến thành như vậy.
Nàng do dự một lát, mới hơi hơi đỏ mặt nói: "Ta nói, nhưng chàng đừng cười ta, cũng không được sinh khí......"
Nhiếp Ngật khẽ nhúc nhích trong lòng, nhưng thần sắc vẫn bình đạm như cũ, "Nàng nói đi, ta không cười, cũng không tức giận."
Hoắc Thù lại nhìn nhìn hắn, xác nhận hắn thực sự nghiêm túc, mới nói: "Chàng là Vệ Quốc Công thế tử, các nàng nói, chàng về sau sẽ còn có nữ nhân khác, Hoàng Thượng yêu thích chàng như vậy, nhất định sẽ không ủy khuất chàng. Chỉ là lòng ta thực không thoải mái chút nào hết, nếu Hoàng Thượng thật sự ban thưởng nữ nhân cho chàng, những nữ nhân đó lại dám dính trên người chàng, ta sẽ nhịn không được đánh các nàng."
Nói xong, nàng nắm chặt nắm tay, nhìn thẳng mắt hắn
Nhìn thấy ánh mắt sáng ngời của tiểu cô nương tỏa ra tia sáng, rõ ràng ánh mắt khiến cho người ta vô cùng yêu thích, như con báo nhỏ, nhưng lại làm hắn căng thẳng, cả người như có chút nóng lên
Yết hầu Nhiếp Ngật hơi hơi phát căng, hầu kết nhẹ nhàng động đậy, thanh âm trở nên có chút khàn khàn, "Sẽ không có đâu, chỉ cần ta không muốn, cữu cữu sẽ không nhúng tay vào chuyện của ta. Bên cạnh ta chỉ có nàng, tuyệt đối sẽ không có người khác!"
Hoắc Thù nghiêm túc nhìn hắn, phát hiện hắn thực sự nghiêm túc, trong lòng rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra.
Nàng không cần lo lắng về sau phải hòa li với hắn, kỳ thật nàng cũng luyến tiếc hắn
Vì thế nàng vô cùng cao hứng vươn đôi tay ôm chặt hắn, tựa mặt vào lòng ngực hắn cọ cọ, cao hứng nói: "Ta sẽ nhớ kỹ lời chàng nói, nếu về sau chàng không thực hiện đúng, chúng ta sẽ hòa li! Ta rất thích chàng, ta không muốn làm chàng bị thương, cũng không muốn gϊếŧ người bởi vì ghen ghét, hoặc là giống như Đại hoàng tử phi giở thủ đoạn làm Tam hoàng tử phi ra tay giáo huấn Đại hoàng tử trắc phi, nếu có một ngày, ta cũng biến thành giống như Đại hoàng tử phi, tự ta cũng sẽ không vui vẻ gì......"
Nhiếp Ngật nghe được câu trước có chút sinh khí, chờ sau khi nghe hết câu mới cảm thấy thoải mái.
Tiểu cô nương bản tính rộng rãi thiện lương, nàng như vậy thực tốt, hắn cũng không muốn bởi vì mình mà hủy đi tính cách tốt đẹp của nàng, đắp nặn nàng trở thành giống như những nữ nhân trong hậu trạch đó
Hậu cung cữu cữu có rất nhiều nữ nhân, khi còn nhỏ hắn ở tại thiên điện của tẩm cung cửu cửu, thấy qua rất nhiều nữ nhân ôm ấp mộng tưởng tốt đẹp khi tiến cung, ban đầu chỉ thay đổi bộ dáng, sau đó đã thay đổi hoàn toàn, chỉ còn lại âm mưu và quỷ kế
Hắn cũng luyến tiếc tiểu cô nương biến thành như vậy, trải qua vui sướng cùng nhau như bây giờ có gì không tốt
Thấy mặt mày nàng hớn hở, rốt cuộc cũng đã an tâm, Nhiếp Ngật liền hỏi: "Nàng là nghe ai nói về sau ta nhất định sẽ có nữ nhân khác?"
Hoắc Thù sợ hắn cười nhạo mình, vừa nhìn hắn vừa ấp a ấp úng nói: "Kỳ thật ở trong phủ công chúa, khi ta đi thay y phục, trên đường đi đã nghe được hai nữ quyến không biết là nhà ai đang nói chuyện, vừa lúc các nàng đang nói đến ta, ta liền dừng bước chân lại nghe một lát, liền nghe được các nàng nói như vậy."
Lúc ấy nàng cũng muốn sinh khí, sau lại cảm thấy các nàng nói cũng rất đúng, nên thật sự sinh khí cũng không nhiều
Nàng biết tướng công nhà nàng ở bên ngoài được bao nhiêu hoan nghênh, lúc trước khi Ý Ninh trưởng công chúa vì hôn sự của hắn mà tổ chức tiệc thưởng cúc, tất cả các nhân gia trong kinh được mời này đều tới đủ. Cho nên sau khi định thân cùng hắn, có người bởi vì vậy mà khích bác nàng vài câu, nàng cũng không có ngoài ý muốn, nhưng lại không ngờ có người sẽ lấy hoàng đế làm đề tài nói chuyện, tràn đầy ác ý.
Nàng đã từng nghe bà ngoại nói, nếu người nổi lên ghen ghét, có thể đánh mất đi bản tính của mình, biến ác ý thành một thanh kiếm đả thương người. Trước kia nàng không hiểu lắm, sau khi gả cho hắn, nàng mới hiểu được hoàn toàn lời bà ngoại nói.
Nữ nhân như vậy thoạt nhìn thật sự rất khó xem, nàng không hy vọng mình biến thành bộ dáng đó.
Nhiếp Ngật thấy hỏi không ra cái gì, cũng không làm khó nàng, chỉ là ngữ khí trở nên có chút trầm ngưng, "Về sau nếu có người nói như vậy, nàng đừng tiếp tục dễ tin người, có cái gì cứ trực tiếp hỏi ta, bằng không ta thật sự sẽ tức giận"
Hoắc Thù nhớ tới bộ dáng hắn tức giận ở đêm trước Tết Đoan Ngọ, nhanh chóng giơ lên tay nói: "Nhất định không nghe, chàng không được tức giận."
Nhiếp Ngật nhấp miệng.
Nàng cẩn thận nhìn hắn, lắp bắp duỗi tay kéo tay áo hắn, "Chàng đừng nóng giận, chàng vừa giận, tâm ta liền hốt hoảng, chúng ta cứ sống vui sướng thoải mái không được sao? Nếu về sau ta làm gì sai, chàng cứ trực tiếp nói với ta là được, đỡ cho ta cái gì cũng không hiểu, chọc chàng tức giận cũng không biết."
Nhiếp Ngật nhướng mày, rốt cuộc nhịn không được một tay ôm nàng vào trong lòng ngực.
Tiểu cô nương này vì sao có thể đáng yêu như vậy chứ?
Nói thẳng ra lại đáng yêu như vậy, không hề vòng vo một chút nào, nhưng như vậy cũng tốt, hắn cũng không cần lo lắng suy đoán tâm tư nàng
*** Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com/tac-gia/nhamy111***
Chờ sau khi trở lại biệt trang Vệ Quốc Công phủ, Hoắc Thù vô cùng cao hứng cùng hắn đi chính viện thỉnh an Nhiếp lão phu nhân
Vừa đến nơi, liền có nha hoàn đứng ở trước cửa, nói cho bọn họ biết Nhiếp lão phu nhân đã nghỉ ngơi.
"Một khi đã vậy, chúng ta sẽ không quấy rầy tổ mẫu nghỉ ngơi" Nhiếp Ngật nhàn nhạt nói, dẫn theo Hoắc Thù rời đi
Sau khi rời khỏi chính viện, hai người đi trên hành lang, Hoắc Thù chần chờ một lát, hỏi: "Thế Cẩn, có phải tổ mẫu không cao hứng hay không?"
Nhiếp Ngật nghiêng đầu nhìn nàng, "Sao nàng nghĩ vậy?"
Hoắc Thù cúi đầu nhìn từng phiến đá xanh được sắp xếp chỉnh tề trên mặt đất, nói: "Dường như tổ mẫu không thích nương, mỗi lần chỉ cần nghe nói đến chuyện bên nương, thần sắc tổ mẫu liền có chút không tốt lắm. Hôm nay ta đi dự tiệc, ngoài mặt tổ mẫu tuy rằng chưa nói gì, nhưng ta cảm thấy trong lòng bà hẳn là không cao hứng."
Nói, nàng có chút buồn rầu, thân thể lão nhân gia vốn không tốt, nếu bởi vì giận mình mà hư thân thể, nàng thật sự rất khổ sở.
Chỉ là Ý Ninh trưởng công chúa thân phận tôn quý, lại là mẹ đẻ Nhiếp Ngật, cho dù nàng đã tái giá, cũng không thể đối xử bình thường được, cho nên nàng không
có khả năng cự tuyệt lời mời của Ý Ninh trưởng công chúa, loại chuyện này phỏng chừng về sau sẽ còn phát sinh thường xuyên. Nếu về sau tổ mẫu vẫn cứ giận dỗi như vậy, nàng bị kẹp ở giữa nhất định sẽ không được thoải mái.
Hoắc Thù rốt cuộc có chút lý giải được cảm thụ của Nhiếp Ngật, không trách được hắn đối với ai cũng đều lãnh lãnh đạm đạm.
Nhiếp Ngật biết nàng cũng không ngốc, sẽ nhìn ra được cũng không có gì kỳ quái, nắm chặt tay nàng nói: "Không có việc gì, tổ mẫu cũng không phải giận nàng, mà là...... có chút nghĩ không thông mà thôi"
Hoắc Thù ngẩng đầu nhìn hắn, mặt đầy nghi hoặc.
Hai mắt Nhiếp Ngật nhìn thẳng phía trước, không mở miệng nữa.
Hoắc Thù tuy rằng còn muốn hỏi, nhưng phát hiện tâm tình của hắn hình như không tốt lắm, nên không hề hỏi.
Sau bữa tối, bọn họ tay nắm tay nhau tản bộ trong viện. Sau khi bóng đêm buông xuống, cùng đi xem đom đóm.
Viện này đom đóm rất nhiều, ở buổi tối mùa hè, trong gió đêm nóng bức, đom đóm trở thành một cảnh đêm mỹ lệ độc đáo, đứng bên dưới hành lang nhìn ra xa, tựa như những ngôi sao trên trời rơi xuống nhân gian
Hoắc Thù ngồi xổm xuống đó nhìn đom đóm, nhìn được một lát, phân phó người làm cho nàng cái lồng đèn giấy, nàng tự mình đi bắt đóm đóm bỏ vào bên trong lồng đèn giấy, sau đó cầm nó trên tayu, quay đầu cười hỏi hắn: "Thế Cẩn, đẹp không?"
Kỳ thật Nhiếp Ngật cũng không thấy có gì đẹp, nhưng mà cũng thật biết điều, trực tiếp gật đầu: "Đẹp."
Hoắc Thù đưa nó cho hắn.
Nhiếp Ngật nhìn tiểu cô nương hai mắt sáng ngời, buồn cười tiếp nhận.
Nhiếp Ngật cầm lồng đèn đom đóm kia, chậm rì rì mà đi theo phía sau nàng, phát hiện nàng tựa hồ như bất luận làm cái gì, cũng luôn hứng thú bừng bừng, cho dù là việc máy vá nàng thực sự không thành thạo, nhưng ngoại trừ oán giận vài câu, thì lại thực nhanh chóng khoái hoạt vui sướng tiếp tục làm
Nụ cười tươi của nàng thực dễ dàng cảm nhiễm người, cho dù có nhiều tâm sự, khi đối mặt với nàng thì mọi thứ có vẻ cũng không quan trọng nữa.
"Tố Tố." Hắn mở miệng kêu.
Hoắc Thù duỗi tay bắt lấy một con đóm đóm bay trước mặt, tùy ý lên tiếng, sau đó mở lòng bàn tay ra, làm cho đom đóm bay đi, chơi đến vô cùng vui vẻ, cho đến khi nghe được hắn nói câu kế tiếp, nàng mới kinh ngạc quay đầu nhìn hắn.
"Nương ta là công chúa do Nguyên Hậu của tiên đế sinh ra, tiên đế vô cùng yêu thương nàng, trước khi nàng chưa cập kê, đã bắt đầu tìm kiếm phò mã cho nàng. Cha ta là Vệ Quốc Công thế tử, hắn thiên tư thông minh, cần mẫn hiếu học, dưới sự dạy dỗ của tổ phụ, trở thành một thế gia công tử thập phần ưu tú, lúc ấy trong kinh tố rất có mỹ danh. Khi đó Vệ Quốc Công phủ có một vị cô nãi nãi là thái phi trong cung, thái phi vô cùng thích cha, thường xuyên triệu hắn tiến cung, ra vào cung nhiều lần, làm cho các vị công chúa đều rất thích hắn, cuối cùng tiên đế chọn cha ta làm phò mã, tứ hôn hắn cùng nương ta, chờ sau khi nương ta cập kê sẽ cho bọn họ thành thân."
Hoắc Thù nhìn hắn, bóng đêm như nước bao phủ, ánh sáng chung quanh cũng mơ màng âm trầm, chỉ có thể dựa vào ánh sáng trên lồng đèn đom đóm nhìn thấy mơ hồ khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, thần sắc trên mặt như ẩn vào trong bóng đêm.
"Sau khi thành thân, bọn họ vô cùng ân ái." Thanh âm Nhiếp Ngật đều đều như cũ, "Lúc ấy cữu cữu còn chưa đăng cơ, hắn tuy là nhi tử của Nguyên Hậu, nhưng tiên đế lại càng sủng ái Thất hoàng tử do Lệ Quý Phi sinh ra, còn ngầm có ý phế Thái Tử. Sau đó, Thất hoàng tử vì muốn tiên đế hạ quyết tâm phế Thái Tử, cho nên phái người đi ám sát cữu cữu, muốn phế bỏ cữu cữu."
"Lúc ấy, cha ta ở bên cạnh cữu cữu, vì cữu cữu chắn một đao, một đao kia trực tiếp làm tim phổi hắn bị thương, cha ta không chống đỡ được cho đến khi thái y tới, liền trút hơi bỏ mạng." Nói tới đây, hắn trầm mặc thật lâu.
Hoắc Thù nhịn không được nắm lấy hắn tay, tuy rằng những việc này không phát sinh ở trên người mình, nhưng nghe xong trong lòng nàng cũng khó chịu theo
Sau một lúc lâu, hắn tiếp tục nói: "Sau khi cha ta đi, nương thương tâm muốn chết, thậm chí đã từng một lần tự tử. Lúc ấy cữu cữu đang ở thời điểm đoạt đích mấu chốt, tuy rằng trong lòng cũng thương tâm, nhưng lại không thể phân tâm. Sau khi cha ta chết không lâu, tiên đế bệnh nặng, cữu cữu ở trong cung hầu bệnh, mà nương ta nàng...... Khi nàng ở Tướng Quốc Tự tĩnh dưỡng, gặp được ấu tử Thường An Bá phủ Hứa Gia, cùng hắn...... bên nhau một đêm đẹp, sau đó liền tái giá với hắn."
Hoắc Thù nghe được ngơ ngác, nàng biết Ý Ninh trưởng công chúa tái giá, nhưng là không nghĩ tới còn có nội tình bên trong, nếu là như thế, cũng không trách Nhiếp lão phu nhân không có bao nhiêu ưa thích nàng. Rốt cuộc nhi tử mình vừa mới cứu huynh trưởng nàng bỏ mạng, con dâu phu thê tình thâm cùng nhi tử bất quá cũng chỉ qua mấy ngày, liền làm ra loại chuyện này, xác thật có chút không nói nên lời
Đột nhiên nghĩ đến cái gì, Hoắc Thù hỏi: "Aiz, vậy khi đó chàng ở nơi nào ah?"
Nhiếp Ngật quay đầu nhìn nàng, nói: "Ta ở thôn trang nông thôn, bởi vì bộ dạng ta quá giống phụ thân, nương nhìn ta liền nhớ tới cha ta, không muốn nhìn thấy ta, mấy năm liền nàng không gặp qua ta, ta cũng chưa thấy qua nàng."
Tuy rằng hắn nói rất nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng Hoắc Thù đã có thể tưởng tượng được tình huống của hắn ngay lúc đó, tất nhiên là không tốt lắm, bằng không cũng sẽ không dưỡng thành bộ dạng tính tình lạnh lẽo như thế này
Phụ thân chết, mẫu thân hỏng mất phải vào chùa tĩnh dưỡng, cũng không muốn nhìn thấy hắn; cữu cữu ở trong cung hầu bệnh, lại ngay thời kỳ mấu chốt đoạt đích, không có cách phân tâm chiếu cố hắn; Vệ Quốc Công phủ mất đi người thừa kế ưu tú, lão phu nhân do vậy mà bị bệnh, càng không cách nào chiếu cố hắn.
Có thể nghĩ được, đoạn thời gian đó hắn có bao nhiêu khổ.
Hơn nữa, nàng mơ hồ nghe Nguyên Võ từng nói qua, người này tựa hồ như từ nhỏ đã có bản lĩnh nhìn qua là nhớ, chưa đầy một tuổi cũng đã biết nhận thức, trí nhớ lại quá tốt, mặc kệ là chuyện thương tâm, khổ sở hay bi thống hắn đều nhớ kỹ, một đoạn thời gian rất dài sau đó cũng không cách nào quên được
"Aiz, chàng, chàng đừng quá thương tâm." Hoắc Thù nói hơi lắp an ủi hắn.
Nhiếp Ngật nhìn nàng trong chốc lát, đột nhiên duỗi tay kéo nàng vào trong lòng ngực, nói: "Ta không thương tâm."
Gạt người, có thể không thương tâm được sao? Nếu không thương tâm, hiện tại hắn cũng sẽ không dùng bộ dáng quạnh quẽ này đối diện với người khác
Đương nhiên, ngoại trừ đối với nàng, người này vẫn rất tốt.
Hoắc thất cô nương bởi vì hắn đối xử khác biệt nên trong lòng vô cùng vui mừng, duỗi tay ôm eo hắn, đem mặt dán trên ngực hắn cọ tới cọ lui, cho hắn chút an ủi.
Nhiếp Ngật nhìn bộ dạng nàng như động vật nhỏ cọ loạn khắp nơi, làm trái tim hắn như bị vật mềm mại gì đó nhẹ nhàng lướt qua, nâng cằm nàng lên, cúi đầu hôn nhẹ trên mặt nàng, cuối cùng nụ hôn kia lại rơi xuống trên đôi môi đỏ của nàng, dùng sức một cái, liền làm nàng ngã vào trong bụi cỏ, lồng đèn đom đóm rơi xuống trên mặt đất.
*** Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com/tac-gia/nhamy111***