Lão Vệ Quốc Công nghe nói trưởng tôn Đổng Duệ của Kính Quốc Công phủ cũng đi vào Đào Hoa Giản, suy tư một lát, liền cho người kêu tôn tử qua
Thời điểm Nhiếp Ngật lại đây, tóc còn dính chút nước, hiển nhiên là vừa tắm gội xong, biết được tổ phụ gọi qua liền lập tức đến
Lão Vệ Quốc Công đánh giá tôn tử một lát, mới nói: “Thế Cẩn, con lần này xin nghỉ ở hành cung qua bên này, Hoàng Thượng có nói cho con nghỉ ngơi bao lâu không?”
Nhiếp Ngật đạm thanh nói: “Khi nào tổ phụ về, tôn nhi liền về theo”
Lão Vệ Quốc Công sau khi nghe xong, vừa lòng vuốt chòm râu, trong lòng có thêm vài phần than thở đối với vị đế vương ở hành cung kia
Vì vị trí kia, ông mất đi một trưởng tử ưu tú đã hết lòng bồi dưỡng tỉ mỉ, nhưng hoàng đế cũng đã bồi dưỡng lại cho ông một tôn nhi ưu tú, tuy rằng tiếc nuối, nhưng biết đây lại là kết quả tốt nhất
Lôi đình mưa móc đều là quân ân, làm người mà, phải hiểu được như thế nào là đủ, một vừa hai phải, mới có thể sống được lâu lâu dài dài.
Không cầu phú quý trường tồn, chỉ cầu con cháu bình an vui vẻ, thuận lợi an khang.
Lão Vệ Quốc Công không khỏi nghĩ đến tâm sự hỏng bét của Kính Quốc Công phủ kia, trong lòng biết mục đích phu thê Đổng Duệ tới chỗ này, trong lòng cũng thở dài vì lão bằng hữu, lập tức nói với tôn nhi : “Đổng lão nhân là người thấu đáo, con không cần lo lắng, nên làm gì thì làm.”
Nhiếp Ngật lên tiếng, thấy tổ phụ không có gì phân phó, liền cáo từ rời đi.
Rời khỏi sân nơi tổ phụ cư trú, Nhiếp Ngật đi trên con đường nhỏ trong rừng đào dưới mặt trời chiều ngã về Tây, đột nhiên nghe được trên bầu trời truyền đến một tiếng ưng kêu, ngẩng đầu nhìn qua, vừa lúc nhìn lên trên bầu trời liền thấy một con chim ưng bay vút qua, xoay tròn một lát, rồi đậu trên một gốc đào già, nghiêng đầu nhìn hắn.
Nhiếp Ngật chậm rãi đi tới, khi nâng lên tay, chim ưng trên cây đào rơi xuống cánh tay hắn, thấp thấp kêu một tiếng.
Nhiếp Ngật sờ sờ đầu nó, gỡ thư ra khỏi chân, nhìn nó nói: “Bay đi”
Hắc ưng dùng cái mỏ bén nhọn chạm nhẹ vào tóc hắn, rồi mới vươn hai cánh, rúc lên một tiếng, toàn lực bay đi
*** Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com/tac-gia/nhamy111***
Đổng đại nãi nãi đang lắng nghe bà tử tại thôn trang nói chuyện về thôn trang của Vệ Quốc Công phủ trên sườn núi, thấy trượng phu thần sắc không vui trở về, trong lòng hơi nhảy, vội vàng đứng dậy, tự mình rót ly trà cho hắn
Đổng Duệ uống xong một chén trà nhỏ, phiền muộn không giảm mà còn tăng.
Đổng đại nãi nãi thấy thế, liền biết hôm nay bọn họ đột nhiên lại đây, có thể tổ phụ bên kia không thế nào cao hứng được rồi.
Bọn họ cũng đều biết tính tình lão nhân gia có chút ương ngạnh, nếu làm ra việc gì không thuận tâm ý ông thì không thiếu được sẽ bị ăn mắng. Đổng Duệ là trưởng tôn, lão nhân gia tuy rằng cũng yêu quý vài phần, nhưng không thể được lão nhân gia sủng ái đến vô điều kiện.
Nàng vẫy tay cho bọn nha hoàn hầu hạ chung quanh đều lui xuống, tự mình cầm một cây quạt tròn quạt xua nóng cho gương mặt đầy mồ hôi của Đổng Duệ, cẩn thận hỏi: “Tướng công, tổ phụ không cao hứng sao?”
Đổng Duệ nhấp miệng, thần sắc ngưng trọng nói: “Nếu tổ phụ chỉ là không cao hứng còn đỡ hơn tổ phụ cái gì cũng mặc kệ, vậy mà còn muốn……” Rốt cuộc vị kia cũng là trưởng bối, Đổng Duệ miễn cưỡng áp bất mãn trong lòng xuống
Đổng đại nãi nãi cũng đã hiểu ý tứ trong lời nói của trượng phu, không khỏi có chút phát sầu.
Trước khi tới Đào Hoa Giản, trượng phu đã nói với nàng đi chuyến này còn có chút việc. Bọn họ lần này đến Đào Hoa Giản, chính là vì Vệ Quốc Công thế tử, nghe nói Vệ Quốc Công thế tử cùng phu nhân đều đến đây nên bà bà mới có thể cho nàng đi theo cùng, nói nàng mặc kệ dùng biện pháp gì cũng phải tận lực kết mối quan hệ tốt cùng Vệ Quốc Công thế tử phu nhân
Ấn tượng của Đổng đại nãi nãi đối Vệ Quốc Công thế tử phu nhân Hoắc thị không nhiều lắm, chỉ biết đây là đây là một nữ tử xinh đẹp vô cùng may mắn
Rõ ràng chỉ là một tiểu thư ngũ phòng hầu phủ, kinh thành có rất nhiều khuê tú, nhưng chỉ có nàng là được hoàng đế tứ hôn cùng Vệ Quốc Công thế tử, làm cho không biết bao nhiêu quý nữ ái mộ Nhiếp Ngật ngầm nghiến răng nghiến lợi vì nàng. Trừ điều này ra, vị Hoắc thị này còn có một dung mạo mỹ lệ tuy hiện giờ không phải có một không hai, nhưng lại khó có người có thể so sánh được, chỉ dựa vào điểm này mà rất nhiều quý nữ không thể sánh bằng
Vừa rồi trước lúc vào cửa, nàng nhìn thấy phu thê Vệ Quốc Công thế tử từ trong núi trở về, tựa hồ như là cưỡi ngựa trở về, mà trang điểm kia của Hoắc thị, cũng có thể nhìn ra hôm nay hai vợ chồng bọn họ cưỡi ngựa du ngoạn trong rừng, cũng không biết người này ở chung được hay không
Thân phận Vệ Quốc Công thế tử so với các phủ huân quý bình thường càng tự phụ hơn một ít, thế tử phu nhân tất nhiên là không thể đánh đồng cùng các phụ nhân phủ công hầu bình thường, chỉ hy vọng nàng không khó ở chung.
Đổng Duệ tuy rằng bị tổ phụ nói làm cho kinh sợ, nhưng phụ thân dặn dò cũng không thể bỏ qua, sau khi sinh một hơi hờn dỗi, nhìn thê tử nói: “Đã đi vào nơi này rồi, cũng không thể cái gì đều không làm. Ta thấy lão Vệ Quốc Công còn muốn ở chỗ này nhiều thêm mấy ngày nữa, nàng tận lực tạo mối quan hệ tốt cùng Vệ Quốc Công thế tử phu nhân, nếu các ngươi có thể chơi thân tự nhiên càng tốt.”
Bên phía Nhiếp Ngật, hắn xác thật không dám biểu hiện gì lộ liễu, nếu không tổ phụ sẽ thật sự sinh khí mà đuổi bọn họ xuống núi.
Nhưng mà nghe nói Nhiếp Ngật sau khi thành thân cùng với thê tử Hoắc thị, tình cảm rất tốt, cho nên có thể cho phu nhân mình qua lại cùng Hoắc thị cũng không tính biểu hiện quá lộ liễu
Đổng đại nãi nãi lên tiếng, không cần hắn dặn dò nàng cũng biết nên làm như thế nào, quan hệ tốt cùng Vệ Quốc Công thế tử phu nhân, có lợi mà không có hại, cơ hội khó có được, tự nhiên sẽ không bỏ qua.
Đổng Duệ sau khi dặn dò xong, trong lòng cũng vơi đi chút buồn bực.
Loại buồn bực này, ít nhiều cũng có chút không phục. Hắn biết, ở trong lòng tổ phụ, trưởng tôn là hắn kỳ thật không bằng Nhiếp Ngật. Đổng Duệ tự nhận là không thể so sánh cùng Nhiếp Ngật, dù sao hắn cũng không thể giống Nhiếp Ngật được, có một phụ thân cứu giá bỏ mình, nhờ đó mà được hoàng đế thương tiếc, tự mình ôm đến dưỡng dục bên người, từ lúc bắt đầu đã cao hơn đám thế gia công tử bọn hắn một bậc rồi.
Địa vị Nhiếp Ngật quá mức tôn quý, tuy không so được với hoàng tử trời sinh cao quý, nhưng hoàng đế yêu quý hắn thế nhân đều biết, ngay cả các hoàng tử cũng không dám dễ dàng động thủ với hắn nên trăm triệu lần không thể đắc tội.
Cũng bởi vì như thế, khiến cho quan hệ giữa Nhiếp Ngật cùng các công tử thế gia phủ huân quý cũng không quá thân cận, có thể nói trong vô hình hắn đã bị bọn họ bài xích ra ngoài, ngày thường cũng chỉ độc lai độc vãng, Đổng Duệ cùng hắn cũng không quen thuộc, nếu tự nhiên đi đón ý nói hùa cùng hắn, thật sự không quen.
Đổng Duệ dưới sự phiền muộn, dặn dò thê tử một tiếng, liền đứng dậy rời đi.
*** Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com/tac-gia/nhamy111***
Hoắc Xu đối với việc phu thê Đổng Duệ Kính Quốc Công phủ đột nhiên đi vào Đào Hoa Giản cũng không có cảm giác gì lớn, bất quá sau hai ngày, khi nàng cùng Nhiếp Ngật cưỡi ngựa trong núi trở về, nhận được thiệp mời nha hoàn trình lên, không khỏi có chút nghi hoặc.
Đổng đại nãi nãi mời nàng ngày mai đến thôn trang Kính Quốc Công phủ dưới chân núi du ngoạn.
Nơi Đào Hoa Giản này có được mấy thôn trang, diện tích thôn trang đều không lớn, nhìn thấy liền biết chính là nơi để các chủ tử tạm dừng chân nghỉ ngơi khi đến Đào Hoa Giản du ngoạn. Thôn trang Vệ Quốc Công phủ dựng ở giữa sườn núi, mà thôn trang Kính Quốc Công phủ dựng ở chân núi, khoảng cách giữa hai thôn trang khá xa, ở giữa còn ngăn cách bởi thôn trang Tề Quốc Công phủ.
Năm nay tới nơi này du ngoạn chỉ có lão Kính Quốc Công cùng lão Vệ Quốc Công, chủ nhân của mấy thôn trang còn lại vẫn chưa tới.
Khi Hoắc Thù đang lật xem thiệp mời, Nhiếp Ngật vào được.
“Làm sao vậy?” Nhiếp Ngật thấy thần sắc nàng có chút khác thường, ngồi vào bên cạnh nàng, nhìn thoáng qua thiệp mời kia
Hoắc Thù đem tấm thiệp tản ra hương thơm thanh nhã giơ giơ lên, đúng sự thật nói: “Đổng đại nãi nãi Kính Quốc Công phủ mời ta ngày mai đến thôn trang Kính Quốc Công phủ làm khách”
Nhiếp Ngật nhìn nàng, “Nàng muốn đi không?”
“Không muốn đi!” Hoắc Thù trả lời vô cùng dứt khoát, “Ta cùng nàng không thân, cảm giác chúng ta không có gì đề tài gì để nói cả” Nói, liếc mắt xem xét hắn một cái nói, “So với việc này, ta càng muốn cùng chàng vào trong núi cưỡi ngựa
hơn”
Tuy rằng nàng cũng đã rất nỗ lực mà làm một quý nữ đủ tư cách, nhưng mà bản tính khó sửa, có đôi khi cùng bọn tỷ muội nói một ít chuyện quần áo trang sức, nàng trò chuyện một hồi liền sẽ bị nghèo từ, cảm thấy mấy thứ này không có gì để nói cả.
Đổng đại nãi nãi chính là một vị danh môn quý nữ, không khác lắm so với những phụ nhân nội trạch trong kinh đó, phỏng chừng nói cùng nàng dù sao cũng chỉ là những thứ đó, Hoắc Thù cảm thấy rất không thú vị, đối với lời mời của Đổng đại nãi nãi nàng cũng không có hứng thú gì
“Vậy không đi.” Nhiếp Ngật thập phần dứt khoát nói
Hắn biết rõ ràng mục đích Đổng Duệ đến đây, hiểu rõ nguyên nhân Đổng đại nãi nãi riêng đưa Hoắc Thù thiếp mời, hắn cũng không để ý những chuyện này, hắn chỉ hy vọng Hoắc Thù ở chỗ này chơi thật vui vẻ. Vì thế nếu nàng không thích, vậy cũng không cần để ý tới, mặt mũi Đổng đại nãi nãi còn chưa đủ để làm thê tử hắn coi trọng đâu
(nhamy111: suy nghĩ này của anh na9 em thích!!! ????)
Hoắc Thù tuy rằng cao hứng, nhưng vẫn hỏi rõ ràng, “Giao tình giữa tổ phụ cùng lão Kính Quốc Công không bình thường, như thế cũng có thể cự tuyệt sao?”
“Không có gì không thể.” Nhiếp Ngật nhẹ nhàng vỗ về gương mặt hồng nhuận của nàng, “Nàng vui vẻ là được”
Được lời nói, Hoắc Thù vô cùng cao hứng gọi Ngải Thảo đi chuẩn bị thư từ chối, ngôn từ uyển chuyển cự tuyệt lời mời của Đổng đại nãi nãi
*** Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com/tac-gia/nhamy111***
Đổng đại nãi nãi bên kia thấy nàng cự tuyệt, cũng không ngoài ý muốn, dưới trượng phu thúc giục, nàng quyết định thay đổi một chút sách lược.
Vì thế qua mấy ngày, Đổng đại nãi nãi mới sáng sớm đã thức dậy
Sau khi rửa mặt, nàng riêng thay đổi một thân y phục nhẹ nhàng, cùng trượng phu Đổng Duệ ra cửa.
Đổng Duệ thật lâu không có dậy sớm như vậy, hắn ngáp một cái, hỏi: “Nàng xác định bọn họ hôm nay sẽ vào núi?”
Đổng đại nãi nãi cười nói: “Gia của ta ơi, chàng cứ yên tâm đi, mấy ngày nay thiếp thân đã tìm hiểu rõ ràng, Vệ Quốc Công thế tử cùng thế tử phu nhân phu thê cảm tình không tệ, nghe nói mỗi ngày đều sẽ cùng nhau lên núi du ngoạn, cho đến chạng vạng mới quay về, đây cũng là nguyên nhân mấy ngày nay chàng không nhìn thấy Vệ Quốc Công thế tử đấy"
Lão Kính Quốc Công cùng lão Vệ Quốc Công cũng không bởi vì các tôn nhi đã đến mà thay đổi hứng thú đi chơi của bọn họ, hàng ngày vẫn như cũ đều đi vào trong núi, hoặc là ở trong chỗ sâu nhất trong Đào Hoa Giản câu cá.
Đổng Duệ ở cạnh mấy ngày, phát hiện đều không thấy Vệ Quốc Công thế tử, trong lòng cũng vô cùng buồn bực, đáng tiếc hắn đã hỏi qua tổ phụ, tổ phụ căn bản liền không để ý đến hắn. Đến nỗi dò hỏi lão Vệ Quốc Công, vị kia tựa như con hồ ly trơn tuột không bắt được, trả lời cũng như không, ngược lại càng làm hắn thêm quẫn bách, cuối cùng Đổng Duệ cũng không dám hỏi.
Đổng Duệ canh mấy ngày, trong lòng cũng có chút nhụt chí.
Hai người mang theo các tùy tùng nha hoàn liên quan mới vừa đi đến chân núi, liền nghe được một trận tiếng vó ngựa.
Đón ánh sáng mặt trời xán lạn, chỉ thấy một đám kỵ sĩ cưỡi ngựa đến, trong đó hai con ngựa đi đầu rất thần tuấn, kỵ sĩ trên ngựa kia như cõng ánh mặt trời mà đi, tư thái mạnh mẽ.
Cho đến khi bọn họ đi đến trước mặt, phu thê Đổng Duệ hai mới nhìn thấy rõ ràng
Đổng Duệ nhìn đến nữ tử dung mạo kiều diễm nghiên lệ, anh tư táp sảng làm bạn bên cạnh Nhiếp Ngật, tia sáng trong mắt biến đổi kỳ dị, bất quá loại tia sáng kỳ dị khi biết nữ tử thân mặc kỵ trang bên cạnh Nhiếp Ngật chính là Vệ Quốc Công thế tử phu nhân Hoắc thất, liền thay đổi.
Đổng đại nãi nãi đã biết chuyện Hoắc Thù trong khoảng thời gian này, mỗi ngày đều cùng Nhiếp thế tử lên núi cưỡi ngựa, chỉ là sau khi tận mắt chứng kiến, vẫn là cảm thấy vô cùng chấn động, thậm chí không có cách lý giải suy nghĩ của Nhiếp thế tử.
Ở đâu mà có nam nhân có thể thản nhiên mỗi ngày đều dắt kiều thê cưỡi ngựa vào núi săn thú như vậy
Thấy bọn họ dừng lại, Đổng Duệ mới vừa miễn cưỡng nói: “Thế Cẩn huynh, các ngươi đây là muốn vào núi?”
Nhiếp Ngật ừ một tiếng, nhìn hắn chắp tay nói: “Thế huynh cùng tẩu phu nhân cũng muốn lên núi sao, vậy chúng ta không quấy rầy các ngươi.” Dứt lời, liền cùng Hoắc Thù mang theo các người hầu xôn xao lên núi
Đổng Duệ cùng Đổng đại nãi nãi thấy bọn họ cứ như vậy mà đi rồi, trong lúc nhất thời đều có chút há hốc mồm.
Cho đến thân ảnh bọn họ biến mất bên trong đường núi, Đổng đại nãi nãi mới nói: “Tướng công, chàng muốn đi theo cùng không?”
Đổng Duệ nhăn nhăn mày, cắn chặt răng, nói: “Người đâu, chuẩn bị ngựa.”
Thực nhanh liền có người hầu dắt tới một con ngựa, Đổng Duệ xoay người lên ngựa, chọn vài người hầu đi theo, rồi mới quay đầu nhìn về phía Đổng đại nãi nãi đứng một bên, muốn nói cái gì, sau đó lại dừng lại, chỉ nói: “Nàng về trước đi"
Đổng đại nãi nãi vội lên tiếng, nhìn theo trượng phu mang theo tùy tùng biến mất trong đường núi, trong lòng có chút hụt hẫng.
Vừa rồi nàng cơ hồ cho rằng trượng phu đối với việc nàng không thể giống Vệ Quốc Công thế tử phu nhân cùng hắn cưỡi ngựa vào núi mà cảm thấy thất vọng, về sau lại cảm thấy loại hoài nghi này thực buồn cười.
Làm một tức phụ thế gia, vốn là nên giúp chồng dạy con, nhàn thục văn nhã, giống Vệ Quốc Công thế tử phu nhân mỗi ngày cưỡi ngựa tìm vui, cưỡi ngựa cùng Vệ Quốc Công thế tử vào núi du ngoạn, mới có vẻ không thể tưởng tượng được
Bất quá, lại làm người vô cùng hâm mộ.
Trong lúc nhất thời Đổng đại nãi nãi cũng không biết là hâm mộ Vệ Quốc Công thế tử phu nhân tự tại, hay là hâm mộ Vệ Quốc Công thế tử yêu quý cùng dung túng nàng, mới có thể làm cho một nữ nhân có thể sống được tùy ý như vậy
*** Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com/tac-gia/nhamy111***
Hôm nay cưỡi ngựa sau núi, lại không phải đi mấy con đường thường đi, mà là từ một con đường thường đi quẹo vào một con đường nhỏ.
Trong đường nhỏ cỏ dại mọc thành cụm, dễ dàng che giấu dấu vết.
Nhiếp Ngật kéo dây cương, nhìn về phía Hoắc Thù đang theo sát phía sau
Đã nhiều ngày cùng nàng cưỡi ngựa du ngoạn trong núi rừng, làm hắn nhận thức được thuật cưỡi ngựa của nàng rất tinh diệu, so với nam nhân cũng không kém, thậm chí khi đi qua núi rừng, thuật khống chế ngựa vô cùng lợi hại, cũng không cần lo lắng cho nàng.
“Tố Tố, theo ta đi đón người” Nhiếp Ngật nghĩ nghĩ, thấp giọng nói cùng nàng
Hoắc Thù nhìn hắn một cái, thập phần sảng khoái nói: “Được”
Trong mắt Nhiếp Ngật hiện lên chút ý cười, nhịn không được duỗi tay nhẹ nhàng mơn trớn sợi tóc buông xuống trên vai nàng, tiếp tục nói: “Đến lúc đó nếu như có nguy hiểm, nàng cẩn thận một chút, phải bảo vệ tốt cho mình, biết không?”
“Yên tâm, ta sẽ tự bảo vệ tốt mình.” Hoắc Thù cười đến thực xán lạn, trong lòng đồng thời thầm nghĩ, cũng sẽ bảo vệ tốt hắn!
Nàng muốn cùng hắn làm phu thê thật lâu thật dài, cũng không thể để người khi dễ hắn như trước kia, làm trên người hắn lại xuất hiện thêm vết thương.
Nhiếp Ngật đặt tay bên môi, huýt vang một tiếng, liền giục ngựa đi đầu
*** Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com/tac-gia/nhamy111***