Bởi vì sự việc bị tập kích ở trên đường, Hoắc Thù thực nhanh đã không lại rối rắm bởi việc mình bị phơi đen nữa, mà là để tâm tư chú ý đến việc Nhiếp Ngật cần làm tại Ích Châu thành
Quan sát mấy ngày, rốt cuộc cũng nhìn ra một chút manh mối.
Hoắc Thù tức khắc có chút trầm mặc.
Từ lần đầu tiên gặp được Nhiếp Ngật ở Tây Bắc, khi bắt đầu biết được thân phận thật của hắn, nàng liền biết Nhiếp Ngật tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ mà chạy đi đây đi đó, chỉ là không nghĩ tới thân làm Vệ Quốc Công thế tử, vậy mà hắn cũng dám lấy thân mạo hiểm làm những việc này cho hoàng đế, chẳng trách được trên đường đi còn gặp bọn sát thủ trăm phương ngàn kế muốn tìm cách gϊếŧ hắn
Nhiếp Ngật tựa như đôi mắt, như cánh tay khống chế, như mũi nhọn sát phạt cho vị hoàng đế trong cung kia
Như thế lại qua mấy ngày, đột nhiên có một ngày Nhiếp Ngật ra ngoài khi chạng vạng, trước khi đi hắn nhìn Hoắc Thù nói: “Buổi tối ta sẽ về trễ một chút, nàng cứ nghỉ ngơi trước, không cần chờ ta.”
Hoắc Thù lên tiếng, đi theo phía sau hắn
Thấy hắn phải về phòng thay y phục, Hoắc Thù liền đi lấy y phục hầu hạ hắn mặc vào, hỏi: “Sẽ có nguy hiểm sao?”
“Không có.” Nhiếp Ngật cúi đầu buộc đai lưng, khi vừa ngẩng đầu liền đối diện với đôi mắt trong trẻo của nàng, ngừng tay, nói: “Đêm nay chỉ là đi tham gia tiệc của tri phủ Ích Châu, cũng không có việc gì quá lớn”
Sau khi Hoắc Thù nghe xong, cũng không có quá lo lắng, nói: “Được rồi, chàng đi đi.”
Sau khi đưa hắn ra cửa, Hoắc Thù ở trong phòng cảm thấy nhàm chán, liền xách roi đến trong sân chơi, luyện ra một thân mồ hôi mới đi tịnh phòng tắm rửa, thuận tiện để nha hoàn giúp nàng xoa thuốc dưỡng trắng
Sau khi từ biển trở về, Hoắc Thù liền không dám ra ngoài đường vào buổi sáng nắng gắt, hơn nữa còn cho người đi tìm phương thuốc dưỡng trắng, nỗ lực mà nhốt mình ở trong phòng dưỡng cho trắng lại, đỡ cho lúc hồi kinh bị người khác nhìn thấy mình đen thành như vậy, đến lúc đó cũng không biết giải thích như thế nào
Xoa thuốc dưỡng trắng xong, Hoắc Thù liền lên giường nghỉ ngơi
Thẳng đến hơn nửa đêm, nàng nghe được động tĩnh, đột nhiên tỉnh lại.
Sau khi tỉnh lại, Hoắc Thù tùy tiện khoác một cái áo ra cửa, liền nhìn thấy Nhiếp Ngật bị Nguyên Võ đỡ đi vào, lắp bắp kinh hãi, vội chạy tới một tay ôm hắn vào trong ngực.
Nhiếp Ngật mềm nhũn đem thân thể đè trên người nàng, một mùi rượu nồng đậm xông vào mũi.
Hoắc Thù nhíu mày, hỏi: “Làm sao lại uống thành như vậy? Không ăn thuốc giải rượu?”
Nguyên Võ thấy nàng giành lấy người ôm vào trong lòng ngực, hình ảnh một nam nhân lớn như vậy tựa vào người cô nương còn thấp hơn hắn một cái đầu, đánh thật mạnh vào thị giác của người nhìn. Bất quá Nguyên Võ đã thấy qua sức lực nàng, biết nàng hoàn toàn có thể chống đỡ được, ngược lại cũng không có không biết điều tiến lên hỗ trợ.
Hắn trầm mặt, có chút không cao hứng mà nói: “Ăn rồi, bất quá rượu kia có vấn đề, may mắn chủ tử đã phát giác nên sớm đã rời đi, nếu không đã trúng kế rồi” Nói tới đây, Nguyên Võ hơi hơi không dám nhìn Hoắc Thù
Hoắc Thù nhìn hắn một cái, lại nhìn Nhiếp Ngật mềm như bông đang dựa vào trên người nàng, cảm thấy chắc chắn là có chuyện gì, tức khắc mặt trầm xuống, học bộ dáng bà ngoại ngày thường, không mặn không nhạt nhìn hắn nói: “Còn có chuyện gì? Đêm nay không phải đi dự tiệc của tri phủ Ích Châu sao? Là ai hạ dược hắn?”
Nguyên Võ bị nàng hỏi đến mồ hôi lạnh chảy ròng, hàm hồ nói: “Không phải tri phủ Ích Châu, là một người khác”
Hoắc Thù biết tiệc đêm nay không đơn giản, ngay cả Nhiếp Ngật cũng chịu tham dự, chỉ sợ nơi đó còn có một người có thân phận quý trọng khác, nhưng cũng không lắm miệng hỏi người nào, tiếp tục nói: “Bọn họ hạ dược chàng làm gì? Có phải nhạc kĩ tới bồi rượu hay không?”
Nguyên Võ: “……”
Nguyên Võ thấy khuôn mặt đẹp của nàng căng thẳng, mắt lộ ra sát khí, nhanh chóng nói: “Phu nhân yên tâm, thế tử cái gì cũng chưa làm.” Kỳ thật người được tìm đến cũng không phải nhạc kĩ, mà là đích nữ tri phủ Ích Châu, đối phương muốn sau khi tính kế chủ tử bằng dược xong, hỏng mất trong sạch của đích nữ kia, đến lúc đó muốn đối phó hắn liền dễ dàng hơn nhiều.
Bất quá giữa tiệc Nhiếp Ngật liền phát giác có gì không đúng, trực tiếp cáo từ rời đi, những người tham dự tiệc cũng không dám đắc tội hắn, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn ra vẻ không có việc gì rời đi, cho đến lúc trở vào trong xe ngựa, hắn mới không thắng được dược lực, trực tiếp hôn mê.
Hoắc Thù ngoài cười nhưng trong không cười liếc hắn một cái, sau đó bế nam nhân trong lòng ngực lên, đón nhận ánh mắt kinh sợ của những nha hoàn bà tử, cứ như vậy ôm người trở về phòng
Nguyên Võ lại lần nữa chảy mồ hôi như thác nước, cả người đều không ổn
Vì cái gì lần nào thế tử phu nhân cũng thích làm như vậy? Lần trước khi lại mặt, hẳn là vô tình, mà lần này, hình như là cố ý.... mà không.... chắc chắn là cố ý.
Hoắc Thù đưa người trở về trên giường xong, liền ghé vào trên người hắn ngửi tới ngửi lui giống như chú chó nhỏ, phát hiện trên người hắn ngoại trừ mùi rượu cùng với hương tùng đặc có, cùng một chút mùi hương của mình thì không còn hương vị nào khác, cùng với hương vị lúc hắn ra cửa khi chạng vạng không khác biệt lắm, rốt cuộc vừa lòng.
Sau khi vừa lòng, nàng gọi người đem đèn trên bàn lại đây, sau đó dựa vào ánh đèn, ân cần lau mình cho nam nhân đã hôn mê, thay một bộ áo ngủ, cũng không cần nhờ những nha hoàn đó hỗ trợ
Tiếp theo, Hoắc Thù lấy ra một phong thơ từ trong y phục đã bị thay thế của Nhiếp Ngật
Phong thư dùng giấy vô cùng bình thường, dùng sáp niêm phong kín đáo, nếu cố gắng mở ra tất nhiên sẽ lưu lại dấu vết.
Hoắc Thù nhìn xong, đem nó bỏ lại vào trong y phục, sau đó gấp bộ y phục dính mùi rượu này lại mang tới để trên mặt hòm xiểng cách đó không xa, rồi mới ngáp một cái, bò lên trên giường tiếp tục ngủ
*** Truyện chỉ đăng tại truyenlol.com/tac-gia/nhamy111***
Hôm sau, Nhiếp Ngật ngủ đến mặt trời lên cao mới tỉnh.
Khi tỉnh lại, thần sắc hắn mê mang, đầu đau từng cơn, trải nghiệm một phen thống khổ vì say rượu. Cho đến khi một làn hương thơm quen thuộc xông vào mũi, sau đó bị đút cho một viên thuốc giải rượu, tiếp theo là một ly nước ấm.
Hắn híp mắt, thấy rõ ràng người trước mặt, theo bản năng cười một cái, “Tố Tố……”
Hoắc Thù ngồi bên người hắn, đặt cái ly xuống ngăn tủ bên cạnh, duỗi tay xoa ấn huyệt Thái Dương cho hắn, hỏi: “Rất khó chịu sao?”
Nhiếp Ngật không nói gì, mà là nhắm mắt lại hưởng thụ nàng mát xa.
Đến khi tay nàng có chút mỏi, Nhiếp Ngật mới mở to mắt, nhìn nàng nói: “Tố Tố, ta cảm thấy khá hơn nhiều rồi”
Lúc này Hoắc Thù mới thu hồi tay, lấy y phục lại đây hầu hạ hắn mặc vào.
Khi Nhiếp Ngật xuống giường, liền nhìn thấy y phục đặt trên hòm xiểng đã được gấp đến chỉnh chỉnh tề tề.
Hoắc Thù phát hiện ánh mắt hắn, thẳng thắng nhìn hắn cười nói: “Chàng yên tâm, chỉ có ta chạm qua, không ai chạm vào đâu”
Thần sắc Nhiếp Ngật hơi cứng, cười cười, nói: “Ta tất nhiên là tin nàng” Hắn trời sinh tính đa nghi, cho dù Nguyên Võ là thuộc hạ từ nhỏ lớn lên cùng hắn cũng không được tín nhiệm hoàn toàn, thói quen hành sự này là biện pháp dự phòng, dù cho trong lòng yêu thương nàng, nhưng loại lòng tin này cũng không phải một sớm một chiều liền có thể hình thành, mà cần phải mất một đoạn thời gian.
Đây cũng là nguyên nhân khi hắn mới vừa thành thân, buổi tối trong mộng sẽ đột nhiên bừng tỉnh bởi vì bên cạnh có nhiều thêm một người, bất quá thời gian gần đây đã tốt hơn rất nhiều.
Nhiếp Ngật thu hồi cảm xúc trong mắt, nắm tay nàng đi ra cửa dùng bữa.
Hạ nhân sớm đã chuẩn bị đồ ăn sáng, sau khi Nhiếp Ngật ngồi xuống , mẫn cảm nhìn lướt qua hạ nhân chung quanh, như đang suy tư gì, cho đến lúc nhìn vẻ mặt Hoắc Thù vui sướng, ân cần múc cho hắn chén cháo bách hợp, kêu hắn ăn nhiều một chút bổ thân, hắn mới thu hồi tầm mắt.
Nha hoàn bà tử chung quanh vội vùi đầu, không dám lại nhìn
Dùng cơm xong, Nhiếp Ngật liền mang theo lá thư kia đi thư phòng, hơn nữa còn gọi các tùy tùng lên
“Cho người ra roi thúc ngựa đem phong thư này đưa đến hành cung Tây Sơn đưa Hoàng Thượng.” Nhiếp Ngật phân phó, chờ thị vệ lĩnh mệnh đi rồi, hắn mới không nhanh không chậm gõ mặt bàn, nhìn về phía Nguyên Võ.
Nguyên Võ bị chủ tử nhìn đến mồ hôi lạnh chảy dài, bộ dáng không biết cố gắng này của hắn, tất nhiên đã làm thần sắc Nhiếp Ngật càng lạnh thêm rất nhiều.
“Nói đi.” Nhiếp Ngật lạnh lùng thốt.
Nói cái gì? Nói ngày hôm qua có người lá gan lớn dám tính kế lên người chủ tử, hay là chuyện tối hôm qua thế tử phu nhân lại ôm chủ tử trở về phòng đã bị bọn hạ nhân nhìn
thấy? Cũng mất công hắn phải gọi toàn bộ hạ nhân trong tòa nhà này ra dạy dỗ riêng, trung thành và tận tâm, không được truyền ra ngoài cái gì.
Nguyên Võ lập tức kể ra hết toàn bộ sự việc, có người dám can đảm tính kế chủ tử - việc này tự nhiên nói hết, còn có thế tử phu nhân chỗ đó - chỉ thuận miệng nhắc một chút, dù sao chuyện giữa phu thê bọn họ, cũng không cần người ngoài tới lắm miệng xen vào.
Nhiếp Ngật nghe xong chuyện tối hôm qua có người dám can đảm tính kế hắn, mắt phượng lạnh băng, chợt lóe qua âm lệ. Bất quá chờ sau khi nghe tới việc Hoắc Thù, thần sắc hơi cứng, trên mặt có chút không ngại, lại có chút vui sướng, biết nàng cố ý làm loại chuyện này, hiển nhiên là đã có tính toán.
Dám can đảm tính kế hắn tự nhiên không buông tha, Nhiếp Ngật lập tức gọi tới một tâm phúc, dặn dò vài câu cho hắn đi xuống, mới vừa lòng rời khỏi thư phòng.
Chỉ là sau khi trở lại trong phòng lại không thấy Hoắc Thù, Nhiếp Ngật hỏi: “Phu nhân đâu?”
“Phu nhân ra ngoài” Nha hoàn đáp.
Nhiếp Ngật sau khi nghe xong, chần chờ một lát, vẫn là cùng đi theo ra ngoài
Nhiếp Ngật theo dấu vết thị vệ lưu lại đi tìm Hoắc Thù, lại không ngờ ở chợ phía Đông thành Ích Châu lại có nơi buôn bán hàng hóa từ Nam ra Bắc, nhìn thấy Hoắc Thù cùng một cô nương y phục hoa lệ đứng trên cầu nói chuyện giữa phong cảnh tú lệ, hơn nữa ánh mắt cô nương kia nhìn nàng rõ ràng mang theo ái mộ, tựa như ánh mắt nhìn người trong lòng
Nhiếp Ngật thần sắc hơi chùn, thực nhanh liền nhớ tới việc lúc trước Nguyên Võ điều tra, biết cô nương này là người lần trước Hoắc Thù cứu, chỉ là không ngờ nàng ta còn dám can đảm tiếp tục ở lại Ích Châu thành.
Hoắc Thù cũng thực nhanh phát hiện Nhiếp Ngật, ánh mắt tức khắc sáng lên, liền nhìn cô nương kia nói: “Ta có việc đi trước, Thường cô nương mời tự nhiên” Dứt lời, chắp tay chào cô nương kia liền sải bước rời đi, thật là thong dong tiêu sái
Cô nương bị bỏ lại nhìn nàng rời đi, trên mặt lộ ra vẻ tức giận, tức giận đến mức dậm chân, muốn đuổi theo, lại ngại cô nương gia rụt rè, không dễ dàng chạy đuổi theo một “Nam nhân” trên phố, chỉ phải hậm hực rời đi dưới sự khuyên bảo của nha hoàn, trong lòng lại sinh ra vài phần tức giận đối với việc Hoắc Thù không biết điều
Hoắc Thù hoàn toàn không biết tâm tình cô nương kia, băng qua dòng người, đi đến trước mặt Nhiếp Ngật, cao hứng hỏi: “Thế Cẩn, sao chàng lại tới đây?”
Nhiếp Ngật nhìn thoáng qua cô nương kia đã rời đi, nói: “Hôm nay không có việc gì, muốn đi dạo cùng nàng”
Nói, nhịn không được nhìn nàng đánh giá. Mấy ngày nay ở thành Ích Châu, vì để thuận tiện cho nên mỗi lần nàng ra ngoài đều thay nam trang, đem một đôi mày đẹp vẽ thành thô đen một ít, cử chỉ tiêu sái, nghiễm nhiên trở thành một vị tiểu công tử phong lưu tuấn tiếu, chớ trách không có ai hoài nghi thân phận của nàng.
Hoắc Thù nghe xong tự nhiên vô cùng cao hứng, lập tức liền bắt lấy cánh tay hắn, mi mắt cong cong nói: “Chỗ lần trước ta đã nói với chàng, lần này chúng ta cùng đi dạo đi, ta còn muốn đi ăn lại món bát trân hải sản nơi đó bán, hương vị thật sự không tồi……”
Nhiếp Ngật lắng nghe tiếng nàng lải nhải, thần sắc trở nên nhu hòa, đột nhiên cảm giác được cái gì, quay đầu nhìn lại, phát hiện cô nương vừa nãy rời đi đã đi đến một gian nhã sương trên lầu hai của một khách điếm cách đó không xa, đứng ở nơi đó nhìn bọn họ.
Hoắc Thù cũng cảm giác được tầm mắt kia, quay đầu lại nhìn thoáng qua, khi phát hiện là cô nương kia, cũng không khỏi kinh ngạc.
Nhiếp Ngật nhìn thần sắc của nàng, liền nhịn không được nói: “Nàng là Phượng Dương quận chúa do tiên đế ngự phong”
“Hả?” Hoắc Thù giật mình nhìn hắn.
Nhiếp Ngật rũ mắt xuống, che lại lạnh lẽo trong mắt, “Ích Châu cách đất phong Trung Nghĩa Vương cả ngàn dặm, Phượng Dương quận chúa một mình đi vào nơi này, mưu đồ cũng không nhỏ.”
Hoắc Thù rốt cuộc cũng phản ứng lại, cô nương mà nàng đã cứu tựa hồ là đích nữ Trung Nghĩa Vương
Tuy nói Trung Nghĩa Vương đã chết bệnh mười năm trước, nhưng hắn lưu lại 3 nam 2 nữ, trong đó trưởng tử cùng đích nữ đều là do Thường vương phi sinh ra, trưởng tử đã kế thừa vương vị. Nghe nói khi tiên đế còn sống, cực kỳ yêu thương Trung Nghĩa Vương, từng nói qua nếu Thường vương phi sinh đích nữ, liền phong làm Phượng Dương quận chúa.
Hoắc Thù tức khắc có chút xin lỗi nhìn hắn, nói: “Thực xin lỗi, ta không biết nàng là Phượng Dương quận chúa, về sau ta nhất định không để ý tới nàng.”
Nhiếp Ngật nghe được lời này, phát hiện nàng còn không biết Phượng Dương quận chúa kia nghĩ lầm nàng là nam tử, hơn nữa cũng đã đem tâm tư đặt lên người nàng, trong lòng rốt cuộc cũng vừa lòng vài phần.
*** Truyện chỉ đăng tại truyenlol.com/tac-gia/nhamy111***
Thẳng đến cuối tháng sáu, bọn họ mới rời khỏi Ích Châu, trở về Đào Hoa Giản.
Khi trở lại Đào Hoa Giản, Hoắc Thù phát hiện lão Kính Quốc Công cùng đám người Đổng Duệ đã không còn ở Đào Hoa Giản, chỉ có một mình lão Vệ Quốc Công
Lão Vệ Quốc Công mới thả câu bên dòng suối trở về, nhìn thấy bọn họ trở về, vô cùng cao hứng, chỉ là khi nhìn thấy cháu dâu đen một vòng, nhịn không được cười, vui tươi hớn hở mà nói: “Các con đây là đi nơi nào chơi, làm sao lại phơi thành như thế này vậy?”
Hoắc Thù vốn tưởng rằng nỗ lực nhiều ngày như vậy thì mình đã trắng lại như cũ, không ngờ một câu nói của lão Vệ Quốc Công liền chọc thủng suy nghĩ tự lừa mình dối người của nàng, tức khắc thập phần uể oải.
Hơn nữa chờ đến khi nhìn thấy Ngải Thảo cùng bọn nha hoàn, lúc mấy nha hoàn nhìn thấy nàng, biểu tình hỏng mất kia giống như bị sét đánh trúng làm Hoắc Thù càng uể oải hơn
Chờ khi Hoắc Thù bị bọn nha hoàn áp xuống dưỡng trắng một lần nữa, lão Vệ Quốc Công cũng cùng tôn tử ngồi ở trong phòng nói chuyện.
Thần sắc lão Vệ Quốc Công vô cùng nghiêm túc, nhìn tôn tử nói: “Hoàng Thượng đã động thủ, lần này không ít quan viên ngã ngựa, ngay cả vài vị hoàng tử cũng bị Hoàng Thượng răn dạy. Ta ở chỗ này cũng không được sống yên ổn, may mắn trong khoảng thời gian này con không có ở đây, bằng không……” Nói tới đây, lão Vệ Quốc Công nhịn không được âm thầm lắc đầu, cũng không biết nên cảm tạ Hoàng Thượng riêng cho tôn tử rời đi để bảo hộ hắn, hay là tức giận vì Hoàng Thượng lại bảo hắn chạy đi đâu mà mất luôn tung tích
Nghĩ đến đây, lão Vệ Quốc Công vứt bỏ mấy thứ này, quan tâm hỏi: “Có bị thương?”
“Không có, tôn nhi rất tốt” Nhiếp Ngật nói
Lão Vệ Quốc Công nhìn kỹ hắn, sau một lúc lâu mới nói: “Mấy ngày nữa kinh thành hẳn là sẽ ổn định không khác lắm, về lại Tây Sơn thôi”
Nhiếp Ngật lên tiếng, thấy không có việc gì, liền cáo từ rời đi.
*** Truyện chỉ đăng tại truyenlol.com/tac-gia/nhamy111***