Sau khi dự qua yến hội, mọi người dời chỗ đến sân xem diễn, thẳng đến buổi chiều, các khách nhân mới sôi nổi cáo từ rời đi
Sau khi tiễn khách, Hoắc Bình có chút mệt mỏi ngồi trên giường La Hán sơn đen, dựa lưng vào gối, tiếp nhận chén trà sâm nha hoàn dâng nhắp một ngụm, liền nghe được tiếng cười thanh thúy của tiểu nữ nhi vang lên từ bên ngoài
Hoắc Bình dừng lại, ngẩng đầu liền thấy ba tiểu cô nương sánh bước đi vào
Đi đầu chính là trưởng nữ của nàng, Linh tỷ nhi, dung mạo thanh lệ, thanh tư tú dật, yểu điệu lượn lờ đi vào, đôi mắt đen sẫm như nước trên gương đồng, nhẹ nhàng sâu kín nhìn qua, mang theo vài phần phong độ tri thức cùng tài văn chương thanh nhã, như đóa hoa sen lặng lẽ nở rộ giữa nơi vắng lặng, thanh nhã thản nhiên, tư thế xinh đẹp
Tiếp theo là hai thiếu nữ song song đi đến, hai thiếu nữ này chỉ hơn kém nhau một tuổi, nhưng người đi đầu dáng người tinh tế thon dài, khuôn mặt như sương mai đọng trên minh châu, khi cười lên, cả phòng đều rực rỡ, làm cho người có chút lùn kế bên ảm đạm như lá vào thu, không thể chớp mắt, giống như chỉ một trận gió thu vô tình thổi qua cũng có thể làm nàng như lá rụng bị thổi đến chân trời.
Tương phản mãnh liệt như vậy, quả thực khó có thể nhìn thẳng.
Hoắc Bình nhìn đến trưởng nữ như đóa thanh liên nở rộ rất là vui mừng, cho đến khi nhìn đến tiểu nữ nhi thì có chút cảm giác hận không rèn sắt thành thép được
Đều đã là một cô nương mười ba tuổi, tính tình vẫn như trẻ con, so với Hoắc Thù chỉ lớn hơn nàng một tuổi tuy rằng tính tình có chút trẻ con, nhưng lại phát dục vô cùng tốt, đã có chút ý nhị thiếu nữ, một khuôn mặt lại làm cho nàng càng tăng thêm ấn tượng tốt, mặt khác tuy có kém chút, nhưng cũng không sao
Mới vừa vào cửa, Cát Kỳ liền mang vẻ mặt vui sướng mà đi qua, khi đến bên cạnh mẫu thân, dùng vẻ mặt quan tâm hỏi: "Nương, người mệt sao?"
Cát Linh thanh thanh đạm đạm ngồi vào ghế bành nha hoàn vừa chuyển đến, tiếp nhận chén trà xanh nha hoàn pha cho nàng, chậm rãi uống, tư thế tuyệt đẹp, đạm nhiên xa cách không hỏi thế sự.
Hoắc Thù cũng ngồi xuống, đôi mắt sáng ngời mang theo ý cười, nhìn cô mẫu đang ngồi trên giường La Hán
Hoắc Bình nhìn nhìn trưởng nữ bộ dạng như tiên tử, lại nhìn tiểu nữ nhi đang bên người nàng nũng nịu quan tâm, trong lòng thở dài, tuy rằng tiểu nữ nhi vẫn còn tính tình trẻ con, nhưng lại là tri kỷ, tuy lúc nào cũng làm nũng nhưng lại khiến nàng thương đến tận trong tâm.
Sự tình luôn không thể nào đều hoàn hảo đôi đường
Hoắc Bình sờ sờ mặt tiểu nữ nhi, ôn nhu nói: "Nương không mệt, hôm nay các con chơi cao hứng không? Có phát sinh chuyện gì không?"
Cát Kỳ lập tức mặt mày hớn hở kể lại sự tình hôm nay, khi nói đến vị mỹ công tử nhìn thấy bên hồ hoa sen, có chút kích động nói: "Nương, vị Nhiếp công tử kia thật đẹp mắt, con còn chưa gặp qua công tử nào đẹp như vậy đâu, nghe Triệu Nguyên Khanh nói, hắn từ kinh thành đến. Nương, ở kinh thành có gia đình quý nhân nào họ Nhiếp không?"
"Nhiếp?" Hoắc Bình thật sửng sốt
Vừa vặn lúc này, Cát Quý Hoành tiễn khách xong, mang nhi tử trở về
Vào cửa liền thấy mẫu tử các nàng ngồi trò chuyện cùng nhau, liền cười hỏi: "Các ngươi đang nói gì vậy?"
Cát Truân đi qua thỉnh an mẫu thân cùng các tỷ tỷ, Cát Linh cũng mang theo muội muội cùng biểu muội thỉnh an phụ thân.
Hoắc Bình đứng dậy, nghênh đón trượng phu vào chỗ ngồi, tự mình rót trà cho hắn, rồi vừa cười vừa nói: "Kỳ nhi nói, hôm nay trong nhà có một vị Nhiếp công tử từ kinh thành tới, còn đang hỏi ta lai lịch của vị Nhiếp công tử này" Mỉm cười nhìn về phía trượng phu nói.
Tay bưng trà của Cát Quý Hoành dừng lại, cười nói: "Hôm nay xác thực có vị Nhiếp công tử từ kinh thành tới, bất quá nghe hắn nói chỉ đi ngang qua Vân Châu thành thôi"
"Vậy hắn là ai a?" Cát Kỳ trong mong nhìn phụ thân
Cát Linh cũng nhìn qua, bất quá thần sắc nàng vẫn nhàn nhạt như cũ, cũng không tò mò giống muội muội.
Cát Truân hôm nay dẫn vài vị khách dạo chơi hoa viên, vì tuổi hắn nhỏ, hắn chỉ là tiếp khách, cũng không rõ lai lịch của vị Nhiếp công tử kia là gì. Công tử khí độ dáng dấp như vậy, còn có Triệu gia cẩn thận tiếp khách, ẩn ẩn lấy vị công tử đó làm chủ, điều này làm hắn biết lại lịch người này không đơn giản.
Cát Quý Hoành nhìn thấy ánh mắt các nữ nhi trông mong nhìn mình chằm chằm, nhịn không được bật cười, "Được rồi, các ngươi không cần hỏi ta, ta cũng không biết. Hắn chỉ nói mình từ kinh thành tới, huống hồ người họ Nhiếp trong kinh thành cũng không ít, ta cũng không biết nhà nào"
Họ Nhiếp trong kinh thành đúng là không ít nhưng lại có một nhà hiển hách nhất, cũng không biết có phải là hài tử của nhà đó hay không.
Nhưng hắn chỉ nói họ, lại không nhất định đó chính là sự thật
Cát Quý Hoành không lừa mấy đứa nhỏ bọn họ, hắn xác thật không biết vị mà Triệu gia mang lại đây, tự xưng Nhiếp Thế Cẩn công tử lai lịch ra sao, người tới là khách, đối phương không cho biết thân phận của mình, chính là không muốn cho người khác biết, hắn cũng không nghĩ nhất nhất phải tìm được lai lịch người ta.
Thấy hắn thật sự không biết, mọi người thất vọng không thôi, cùng nhau trò chuyện một hồi, rốt cuôc cũng dứt bỏ không đề cập đến nữa.
******
Hôm sau khi tiệc mừng thọ Hoắc Bình đã qua đi, Hoắc Thù cùng các biểu tỷ muội lại thỉnh an cô mẫu
Thỉnh an xong, khi Hoắc Thù muốn rời đi cùng Cát Kỳ, Hoắc Bình gọi nàng lại, để nói chuyện với nàng.
"Nương, người có gì muốn nói cùng Tố Tố biểu tỷ? Con cũng muốn nghe" Cát Kỳ lại ngồi xuống, đôi mắt trông mong nhìn mẫu thân
Hoắc Bình cười nói: "Khỉ con nhà ngươi, còn không đi luyện chữ, buổi sáng trước khi cha con ra khỏi cửa đã nói, hôm nay chờ hắn trở về sẽ kiểm tra xem chữ của con có tiến bộ hay không"
Cát Kỳ vừa nghe, liền biết nương không muốn nàng ở lại, làm nũng cũng vô dụng, đành phải rầu rĩ không vui mà theo cùng tỷ tỷ rời đi
Chỉ có Hoắc Thù ngồi ở chỗ kia, mắt cũng không chớp nhìn cô mẫu
Đôi mắt nàng trắng đen rõ ràng, thanh thanh triệt triệt, giống như chỉ cần liếc mắt một cái có thể nhìn đến đáy, khi nhìn người, đôi mắt tinh tường, như có vô hạn vui mừng, làm cho người ta nhịn không được mà vui mừng.
Hoắc Bình cẩn thận nhìn nàng, lại một lần nữa nghi hoặc Ngu gia rốt cuộc giáo dưỡng cô nương như thế nào, làm sao có thể đem tiểu cô nương dưỡng đến làm cho người ta yêu thích không thôi như vậy? Cho dù biết mệnh cách nàng không tốt, nhưng khi nhìn đến nàng, tâm sẽ