Không Phụ Thê Duyên

Chương 117


trước sau

Hoắc Diệu trừng lớn đôi mắt hoảng sợ nhìn nàng, khóe mắt còn treo một giọt nước mắt, nhưng chỉ treo ở nơi đó, muốn rớt cũng không dám rớt, bộ dáng nhìn có chút buồn cười.

Hoắc Thù vỗ vỗ tay, nói: “Cửu muội, tiếp tục!”

Tiếp tục cái gì? Hoắc Diệu bị nàng dọa sợ tới mức trái tim đều muốn ngừng đập, run run nói không ra lời, tuy trong lòng biết người này hẳn sẽ không hạ thủ với nàng, cũng sẽ không làm gì nàng, chỉ là trong lòng nàng sợ, sợ đến mức run rẩy cả lên.

“Nói tiếp đi” Hoắc Thù rót cho nàng ly trà, cười nói: “Chuyện tổ mẫu sinh bệnh, nhưng ta không thích nghe một ít từ phiến diện, hiểu không?” Nói, nàng trực tiếp bẻ tay cầm bình trà ra.

Hoắc Diệu: “……”

Đối mặt với uy hiếp đáng sợ như vậy, ủy khuất đầy bụng của Hoắc Diệu chỉ có thể đè xuống, khô khốc nói: “Lần bệnh này của tổ mẫu xác thật rất nặng, nằm trên giường không dậy nổi. Thái y nói bởi vì  lần trước đại tỷ qua đời tổ mẫu thương tâm quá độ, hơn nữa tuổi đã cao, thân thể cũng không còn tốt như trước, chỉ có thể cẩn thận điều dưỡng. Nhưng mà ta biết, bệnh của tổ mẫu vốn không nặng như vậy, là đại bá mẫu…… Đại bá mẫu nàng cho người thay đổi thuốc tổ mẫu uống, tổ mẫu mới có thể bệnh thành như vậy……”


Nói, nàng rốt cuộc nghẹn ngào, nhịn không được che mặt khóc ròng nói: “Lúc này ngươi hài lòng chưa?”

Hoắc Thù không để ý từ ngữ oán hận của nàng, nghĩ nghĩ, hỏi: “Ngươi vì sao biết là do đại bá mẫu làm? Có lẽ bệnh của tổ mẫu vốn dĩ đã như vậy thì sao? Đại bá cùng phụ thân đâu? Còn mấy cô mẫu có nói gì không?”

“Bọn họ căn bản không biết hết!” Hoắc Diệu chảy nước mắt, đôi mắt hồng giống con thỏ, tức giận nói: “Đại bá mẫu làm rất cẩn thận, nếu không phải ta hầu bệnh trước giường tổ mẫu, phát hiện ra chút manh mối, cẩn thận tra xét một tháng, ta cũng không biết đại bá mẫu cũng dám hạ dược tổ mẫu!”

Hoắc Thù sau khi nghe xong liền hiểu hết câu chuyện

Chẳng trách nàng không ở trong kinh mấy tháng, Tĩnh An Hầu phủ vẫn gió êm sóng lặng, nàng cũng không nghe tin tức gì, thì ra là do đại bá mẫu ngầm làm, không cho người khác biết. Còn Hoắc Diệu có thể tra được, cũng là do nàng có bản lĩnh, nàng vốn lớn lên ở Xuân Huy Đường, tổ mẫu ốm đau nằm trên giường, nàng tất nhiên phải đi hầu bệnh, phát hiện ra cũng không kì quái


“Vậy vì sao ngươi không nói cho bọn họ biết?” Hoắc Thù thong thả ung dung hỏi.

Hoắc Diệu trầm mặc.

Hoắc Thù bình tĩnh nhìn nàng, đột nhiên xuy một tiếng: “Kỳ thật tự mình ngươi cũng hiểu được, đại bá mẫu làm chuyện này là vì Bát muội đúng không? Bát muội bị người khác hại thảm như vậy, thiếu chút nữa nghĩ quẩn đi tìm cái chết, cả đời đã bị hủy hoại, đại bá mẫu đau lòng Bát muội nên oán hận tổ mẫu cũng đúng. Cho nên nàng làm chuyện này, không phải cũng trong dự kiến của ngươi sao? Còn vì sao ngươi không nói cho đại bá cùng phụ thân biết, là bởi vì ngươi cũng không có chứng cứ đúng không?”

Đại bá mẫu là đương gia chủ mẫu của hầu phủ, tuy không thể nói một tay che trời, nhưng mọi việc tại nội viện đều do nàng xử lý, quản lý đã hai mươi mấy năm, trong nội viện đều là tai mắt của nàng, nàng muốn xuống tay làm chuyện này dễ như trở bàn tay. Hơn nữa đại bá mẫu là người có thủ đoạn, muốn làm người khác không thể tra ra được lại càng dễ dàng.


So sánh xuống dưới, Hoắc Diệu bất quá là một cô nương tại khuê các, hơn nữa còn là cô nương luôn dựa dẫm vào sự yêu thương của lão phu nhân lớn lên, cho dù có chút thủ đoạn nhỏ cũng không thể so được với đại bá mẫu

Nếu đại bá mẫu nhẫn tâm hơn một chút, Hoắc Diệu cho dù không nói ra ngoài việc đã phát hiện, nhưng chỉ sợ sớm đã bị đại bá mẫu xử lý rồi.

Đương gia chủ mẫu muốn hãm hại cô nương nội trạch dễ như trở bàn tay, đại bá mẫu rốt cuộc còn chưa có nhẫn tâm đến mức đó nên mới không để ý tới Hoắc Diệu.

Sắc mặt Hoắc Diệu lúc trắng lúc xanh, có chút khuất nhục, nàng không ngờ Hoắc Thù nhìn thấy rõ ràng như vậy, trước đây cho rằng nàng chỉ có vũ lực mà không có đầu óc, có thể gả vào Vệ Quốc Công phủ chẳng qua là do vận khí tốt, nhưng lại chưa phát hiện, kỳ thật cái gì nàng cũng biết, chẳng qua không quan tâm cho nên nàng lười để ý mà thôi.
Sau một lúc lâu, nàng ấp úng nói: “Nhưng, chỉ là, tổ mẫu là trưởng bối, cũng là mẫu thân ruột thịt của đại bá, đại bá mẫu sao dám làm chuyện này…… Đây là chuyện ngỗ nghịch bất hiếu……” Đột nhiên, hai mắt Hoắc Diệu sáng ngời, vội nói: “Thất tỷ, tỷ giúp ta đi, ta không muốn tổ mẫu xảy ra chuyện, nương ta đã bị cha nhốt lại, nếu không có tổ mẫu, ta, ta……”

Nàng nhịn không được khóc lên, nếu nói người trong phủ ai là người thương nàng nhất, ngoại trừ nương nàng ra cũng chỉ có tổ mẫu.

Hiện tại mẫu thân nàng đã bị nhốt lại, chỉ còn tổ mẫu, mặc kệ tổ mẫu đã làm cái gì thì người vẫn là tổ mẫu thương nàng, nàng không muốn tổ mẫu xảy ra chuyện.

Sau khi biết rõ ràng những việc này, Hoắc Thù khí định thần nhàn, “Ta có thể giúp gì cho muội?”
“Nói đại bá mẫu thu tay lại đi, đại bá mẫu đây là đang ngỗ nghịch bất hiếu, tổ mẫu tuổi đã cao, chịu không nổi hành hạ, nếu bị người khác phát hiện, đại bá mẫu cũng không có tình cảnh tốt gì……”

Thấy Hoắc Thù yên lặng nhìn nàng, nhìn đến khi tiếng nói nàng dần dần nhỏ đến mức hèn yếu

“Cửu muội, muội yên tâm, đại bá mẫu không phải người ngốc, trong một chốc một lát tổ mẫu cũng sẽ không có việc gì.” Hoắc Thù biết nàng hiện tại quan tâm sẽ bị loạn, nếu là trước kia, loại đạo lý này không cần nàng nói, Hoắc Diệu cũng sẽ tự hiểu được. Cho nên, hiện tại bất quá cũng nhắc nhở nàng một tiếng.

Hoắc Diệu im lặng, nhịn không được che mặt thấp giọng khóc thút thít.

Nàng hiểu ý Hoắc Thù, vị tỷ tỷ này cũng không muốn can thiệp, mặc kệ đại bá mẫu làm cái gì, nàng ta cũng sẽ không nhúng tay vào. Nhưng nàng biết đại bá mẫu có bao nhiêu yêu thương Hoắc Nghiên, lúc trước nghe được chuyện Hoắc Nghiên, nàng còn nhớ rõ đại bá mẫu dưới sự bi thống đã hộc máu tại chỗ, thiếu chút nữa đã chịu không nổi. Hiện tại đại bá mẫu đã chịu đựng được tới giờ này, tự nhiên phải đòi lại công đạo cho Hoắc Nghiên
Nữ nhân khi tàn nhẫn, ngay cả lục thân cũng có thể không nhận.

Tổ mẫu làm chuyện này, cũng không trách được đại bá mẫu trả thù, nhưng nàng vẫn đau lòng tổ mẫu, nàng không muốn tổ mẫu xảy ra chuyện.

Hoắc Diệu đột nhiên đứng lên, đi đến trước mặt Hoắc Thù quỳ xuống, khóc ròng nói: “Thất tỷ, trước kia đều là ta không tốt, tỷ giúp ta lần này đi, ta không muốn tổ mẫu xảy ra chuyện, đó cũng là tổ mẫu ruột của tỷ mà, Thất tỷ……”

Hoắc Thù một tay kéo nàng lên, trực tiếp xách đến bên cạnh, ấn bả vai nàng ngồi xuống, lạnh lùng nói: “Cửu muội, ta có thể chắc chắn nói với ngươi, ta không nhúng tay vào việc này!”

Đôi mắt đẹp của Hoắc Diệu chứa nước mắt, ngơ ngác nhìn nàng.

“Ngươi đau lòng cho tổ mẫu, vậy chẳng lẽ đại bá mẫu không đau lòng Bát muội?” Hoắc Thù cười lạnh hỏi nàng.
Hoắc Diệu muốn phản bác, lại nghe được nàng hỏi: “Ta hỏi ngươi, nếu chuyện của Bát muội phát sinh trên người của ngươi, ngươi có vui vui vẻ vẻ gả qua đó không? Chẳng lẽ ngươi không thấy hận sao?”

Hoắc Diệu bị Hoắc Thù hỏi đến nghẹn lời, nếu là nàng, nàng tự nhiên cũng không muốn, trong lòng tự nhiên cũng sẽ hận.

Ai có thể nguyện ý bị tổ mẫu ruột cùng tỷ tỷ ruột tính kế tại tang lễ của tỷ tỷ ruột, còn bị người khác phát hiện mình cùng tỷ phu ruột chưa có hôn ước tằng tịu với nhau, rơi vào thanh danh như vậy, về sau cho dù có thể gả được nhưng ở nhà chồng cũng chịu thiệt thòi, ngay cả khi đối mặt với mấy đứa con riêng cũng không dám ngẩng đầu lên, cả đời chỉ có thể nhục nhã mà sống qua ngày

Cho nên, cũng không oán trách đại bá mẫu tình nguyện làm nữ nhi sinh bệnh, cũng không muốn gả nàng đi……
Biết thì biết là vậy, nhưng đó là tổ mẫu ruột của nàng, tổ mẫu nuôi lớn nàng, nàng làm sao có thể nhẫn tâm nhìn đại bá mẫu trả thù tổ mẫu mà cái gì cũng đều không làm?

Hoắc Diệu thất hồn lạc phách ngồi chỗ kia, vai bị Hoắc Thù dùng sức ấn mạnh xuống làm nàng sinh đau, nàng có chút mờ mịt không hiểu, rõ ràng không nên như vậy, đại bá mẫu sao có thể làm chuyện đối phó với trưởng bối như vậy?

Nhưng mà Bát tỷ cũng vô tội……

“Có một số việc, nếu đã làm thì không thể oán trách người khác muốn trả thù” Hoắc Thù buông tay ra, từ trong tay áo Hoắc Diệu rút ra  khăn của nàng lau đi nước mắt trên mặt nàng, lau xong nhét trở lại vào trong tay áo, nói: “Được rồi, trời chiều rồi, muội đi về trước đi.”

Hoắc Diệu ngơ ngác nhìn nàng, sau đó thất hồn lạc phách được
bọn nha hoàn đỡ đi ra ngoài
Hoắc Thù đứng nơi cửa sổ, nhìn xe ngựa Tĩnh An Hầu phủ từ từ rời đi, hồi tưởng lại bộ dạng Hoắc Diệu vừa rồi, nhịn không được thở dài một tiếng.

*** Truyện chỉ đăng tại truyenlol.com/tac-gia/nhamy111***

Trong sương phòng bên cạnh, Nhiếp Ngật ngồi cạnh cửa sổ uống trà, nhìn về hồ Bích Ba cách đó không xa

Nghe được tiếng mở cửa, quay đầu nhìn thấy Hoắc Thù tâm tình không tốt đi vào, Nhiếp Ngật liền biết có khả năng hai tỷ muội vừa rồi nói chuyện rất không cao hứng

Hắn đứng dậy, tiến lên kéo tay nàng cùng ngồi xuống, rót ly trà cho nàng, nhẹ giọng nói: “Sao vậy?”

Hoắc Thù nhấp miệng, sau một lúc lâu mới đem chuyện vừa rồi biết được từ chỗ Hoắc Diệu nói cho hắn biết, phát hiện thần sắc hắn bình tĩnh, cũng không có vẻ kinh ngạc, hỏi: “Chàng sớm đã đoán được sẽ như vậy?”
“Nhân chi thường tình.” Nhiếp Ngật đơn giản trả lời, thần sắc bình tĩnh đến lạnh nhạt, cũng không có một tia cảm khái hoặc cảm xúc nào khác

Hoắc Thù nghĩ nghĩ, cảm thấy đúng là nhân chi thường tình thật

Đại bá mẫu đau lòng nữ nhi gặp chuyện không may, cho nên nàng muốn trả thù, muốn dọn cho nữ nhi một con đường khác, cho nên nàng phải ra tay với Hoắc lão phu nhân. Hoắc Diệu cùng tổ mẫu cảm tình sâu đậm, sau khi phát hiện chuyện đại bá mẫu làm tự nhiên muốn hóa giải, đáng tiếc sức nàng yếu, lại không có chứng cứ, không có biện pháp, chỉ đành nhờ Hoắc Thù hỗ trợ.

Vừa nãy Hoắc Diệu nói những lời oán hận đó chẳng qua là muốn kích Hoắc Thù nảy sinh áy náy, tiện thể ra tay giúp nàng, cũng không phải là người không đầu óc.

Hai người yên lặng ngồi một lát, Nhiếp Ngật kéo nàng đứng dậy, cùng nhau lên xe ngựa về Vệ Quốc Công phủ.
Sau khi trở lại Vệ Quốc Công phủ, Hoắc Thù đã khôi phục lại thần sắc bình thường.

Buổi tối, khi hai vợ chồng cùng nhau lên giường nghỉ ngơi, Nhiếp Ngật đột nhiên ôm nàng, hạ giọng nói nhỏ bên tai nàng: “Án tham ô Giang Nam lần này có rất nhiều quan viên ngã ngựa, trong đó cũng liên lụy đến mấy nhà tông thất, bất quá đã bị Hoàng Thượng áp xuống.”

Hoắc Thù không biết vì sao hắn đột nhiên nói cùng nàng việc này nên an tĩnh lắng nghe.

“Vĩnh Quận Vương phủ ngầm kết giao cực thân với Tam hoàng tử, Vĩnh Quận Vương phủ cũng giúp Tam hoàng tử làm vài chuyện, cữu cữu đã có vài phát hiện, cứ qua một đoạn thời gian nữa sẽ biết, nàng cứ chờ xem”

Hoắc Thù nghe được lời này, trong lòng khẽ động, duỗi tay ôm eo hắn, chôn mặt vào trong lòng ngực hắn, an tĩnh dựa vào hắn.
Nàng biết, đây là việc lúc trước hắn nói hắn sẽ giúp nàng

Nếu Vĩnh Quận Vương phủ thật sự bị Hoàng Thượng khiển trách, đến lúc đó liền chờ xem đại bá mẫu sẽ tính toán như thế nào

*** Truyện chỉ đăng tại truyenlol.com/tac-gia/nhamy111***

Sáng sớm hôm sau, Nhiếp Ngật lại tiến cung làm việc như thường lệ, hơn nữa trước khi đi còn nói với Hoắc Thù lần này hắn cần ở lại trong cung ba ngày.

Trong lòng Hoắc Thù có chút không nỡ, sau khi đưa hắn ra cửa lại ở trong sân rèn luyện tiên pháp nửa canh giờ rồi trở về rửa mặt dùng bữa, tiếp theo đi chính viện thỉnh an Nhiếp lão phu nhân

Tuy nói Nhiếp lão phu nhân chỉ cần các con dâu cùng cháu dâu mùng một mười lăm lại đây thỉnh an là được, nhưng mà Hoắc Thù chỉ cần không có việc gì, cũng sẽ đến đây ngồi, nếu tinh thần Nhiếp lão phu nhân tốt thì có thể trò chuyện cùng bà, nếu tinh thần bà không tốt, liền ở cửa thỉnh an xong trở về.
Hôm nay tinh thần Nhiếp lão phu nhân không tốt, khi Hoắc Thù đến  bà còn đang nghỉ ngơi, nên nàng ở cửa thỉnh an rồi rời đi.

Trở lại Lăng Vân viện, nàng lại lần nữa tiếp đãi Nhị thái thái cùng hai tỷ muội Nhiếp Tuệ, Nhiếp Tư, Hoắc Thù không biết nên khóc hay nên cười, nhưng cũng không muốn làm cho Nhị thái thái khó xử

Giữa lúc trò chuyện, Anh Thảo lại đây nhỏ giọng nói bên tai Hoắc Thù vài câu.

Nhị thái thái là người thức thời, biết Hoắc Thù có khách tới, liền dẫn theo hai nữ nhi cáo từ rời đi.

Anh Thảo lại đây nói với Hoắc Thù, Hoắc Diệu đột nhiên lại đây, nhưng trước khi tới nàng chưa có đưa thiệp, cho nên người còn bị ngăn ngoài cửa, cần Hoắc Thù đồng ý mới có thể đi vào.

Hoắc Thù không ngờ nàng tới nhanh như vậy, không khỏi có chút buồn cười, nói: “Cho nàng vào đi.”
Đây là lần đầu tiên Hoắc Diệu tới Vệ Quốc Công phủ, bởi vì Nhiếp lão phu nhân thân thể không tốt, hơn nữa đại phòng không có tức phụ chủ trì nội trợ trong nhà cho nên trước đây Vệ Quốc Công phủ đều đóng cửa lại ngày ngày tự trôi qua, nữ quyến trong phủ cũng rất ít ra ngoài giao tế, chỉ tới lui cùng thông gia có quan hệ tốt, còn các nhà quyền quý trong kinh qua lại cũng không nhiều.

Hoắc Diệu tuy mang đầy tâm sự, nhưng một đường đi tới này vẫn nhịn không được nhìn nhiều thêm vài lần, sau khi đi vào Lăng Vân viện, biết đây là nơi nhiều thế hệ thế tử Vệ Quốc Công phủ cư trú, tượng trưng cho địa vị thế tử, hoàn cảnh tất nhiên không cần phải nói, một đường đi tới, núi giả nước chảy, đình đài lầu các, kỳ hoa dị thảo, đẹp không sao tả xiết, trong lòng không khỏi có chút phức tạp.
Hoắc Diệu được đưa vào một phòng khách, liền thấy một nữ tử quần áo hoa lệ, khí chất quý phái đã ngồi chờ nơi đó, tuy nói màu da có chút đen nhưng vẫn có thể thấy được nét mặt tỏa sáng, trên người có một loại vũ mị nghiên lệ đặc trưng không thuộc về nữ tử khuê các

Hoắc Diệu nhìn thoáng qua, liền gục đầu xuống, đi qua thi lễ, nhỏ thanh gọi một tiếng “Thất tỷ”.

Hoắc Thù chỉ vào ghế sơn đen đối diện kêu nàng ngồi xuống, nói: “Vì sao hôm nay đột nhiên tới đây?”

Hoắc Diệu cắn môi, nhẹ nhàng nói: “Ta muốn gặp Bát tỷ.”

Hoắc Thù ngừng một lát, híp mắt nhìn nàng, cười nhạo nói: “Ngươi muốn gặp Bát muội? Ngươi không sợ đi gặp nàng sẽ kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến nàng? Hay ngươi muốn biết hiện tại nàng đang rơi vào kết cục nào để giảm bớt cảm giác tội lỗi trong lòng ngươi?”
Hoắc Diệu cúi đầu nhìn giày của mình, “Ta không có, ta chỉ là, chỉ là……”

Hoắc Thù vẫy vẫy tay, đánh gãy lời nàng nói, “Cửu muội khó có khi tới gặp ta, hôm nay tỷ tỷ dẫn muội đi dạo Vệ Quốc Công phủ, đây là lần đầu tiên muội đến đây đúng không?” Nói tới đây, Hoắc Thù đột nhiên nghĩ đến mình thành thân lâu như vậy, hình như vẫn chưa mời tỷ muội hay bạn thân tới phủ chơi đâu.

Cân nhắc một lát nàng quyết định ngày mai có rảnh sẽ mời An Dương quận chúa lại đây chơi

Nghĩ xong, cũng không cho phép Hoắc Diệu cự tuyệt, Hoắc Thù bứt nàng đứng lên, mang nàng đi dạo Vệ Quốc Công phủ.

Hoắc Diệu cứng đờ bị Hoắc Thù lôi kéo, rõ ràng mục đích hôm nay nàng lại đây không phải là như vậy, nhưng lại tránh không được, chỉ có thể bị động mặc kệ Hoắc Thù kéo đi, thở cũng không dám thở mạnh
Cho đến sau khi nàng bị người đưa ra khỏi Vệ Quốc Công phủ, Hoắc Diệu mới tự hỏi hôm nay rốt cuộc nàng tới Vệ Quốc Công phủ để làm cái gì vậy?

*** Truyện chỉ đăng tại truyenlol.com/tac-gia/nhamy111***


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện