Hoắc lão phu nhân sau khi trúng gió, nửa bên người vẫn chưa có tri giác, ngày thường chỉ nằm một chỗ, những chuyện sinh hoạt bình thường đều phải có người hầu hạ, tựa như một phế nhân, đối với bà mà nói vô cùng thống khổ.
Lúc này, tuy rằng bà rất kích động, nhưng ngay cả tay cũng đều nâng không nổi, chỉ có thể nhìn người kêu a a a, thần sắc vặn vẹo.
Không thể nghe được rõ ràng rốt cuộc bà đang gọi gì và đang kêu ai
“Tổ mẫu, người đừng nóng vội, cẩn thận coi chừng ngất đi.”
Hoắc Diệu vỗ ngực nhuận khí cho Hoắc lão phu nhân, lo lắng bà dưới sự kích động mà sinh ra việc gì không tốt
Hiển nhiên là ý thức được mình hiện tại bất tiện, không cách nào nói chuyện, thân thể cũng không thể nhúc nhích, Hoắc lão phu nhân an tĩnh lại thực nhanh, chỉ là đôi mắt vẩn đục hung ác mở to trừng mắt bọn họ, cũng không biết bà ta đang trừng ai.
Tĩnh An Hầu rốt cuộc kiêng kị Nhiếp Ngật, lo lắng thái độ mẫu thân chọc hắn bực, vội tiến lên một bước, ngăn cản tầm mắt mẫu thân, miễn cưỡng nói: “Nương, Thù tỷ nhi cùng Thế Cẩn trở về thăm người, người hôm nay thế nào rồi?”
Hoắc lão phu nhân a a hai tiếng, nỗ lực nói ra lời hoàn chỉnh, lại không thể làm được
Hoắc Diệu lo lắng sốt ruột đáp: “Tổ mẫu hôm nay vẫn như vậy, không có gì khởi sắc.”
Tĩnh An Hầu thở dài, chớp chớp đôi mắt đã đỏ bừng, nhận khăn nha hoàn đưa tới, tự mình lau thuốc rơi xuống trên người Hoắc lão phu nhân, lại trấn an vài tiếng, mới dẫn mấy người đi ra ngoài, miễn cho Hoắc lão phu nhân quá mức kích động, thân thể lại xảy ra chuyện
Ra cửa, Hoắc Thù lại hỏi: “Đại bá phụ, tổ mẫu vì sao lại bệnh thành như vậy?”
Tĩnh An Hầu im lặng một lát rồi mới nói: “Người già rồi bệnh liền nhiều, nào ngờ được đột nhiên lại bệnh thành như vậy.” Nói xong, lại thở dài.
“Đã cho mời thái y lại đây khám?” Hoắc Thù tiếp tục hỏi.
“Đã khám qua, thái y nói sẽ cố gắng hết sức, chỉ là……”
Tuy rằng lời này chưa nói xong, nhưng có thể tưởng tượng ra được, thái y đối với chứng bệnh trúng gió này tất nhiên cũng không có biện pháp, chỉ có thể uống thuốc cố gắng điều dưỡng cho tốt
Tĩnh An Hầu cùng Nhiếp Ngật nói chuyện một lát, sau đó vì Hoắc Thù nói muốn đi thăm Hoắc ngũ lão gia, nên liền để hai phu thê bọn họ đi về viện ngũ phòng
Chờ hai phu thê vừa đi, Tĩnh An Hầu xoay người nhìn về phía Tĩnh An Hầu phu nhân. Tĩnh An Hầu phu nhân mặc một bộ y phục tím hồng đứng ở chỗ đó, cả người có vẻ quạnh quẽ, ngay cả thần sắc cũng thanh lãnh, gió từ song cửa sổ thổi vào nhẹ nhàng lay động làn váy nàng
Trong lòng Tĩnh An Hầu có chút hụt hẫng, nhịn không được nói: “Phu nhân cho gọi Thù tỷ nhi bọn họ trở về, chẳng lẽ là muốn tìm Thù tỷ nhi chống lưng?”
Tĩnh An Hầu phu nhân nhàn nhạt nói: “Hầu gia nói quá lời, thiếp thân làm một trưởng bối, sao có thể kêu một vãn bối chống lưng cho thiếp thân được? Huống hồ chi, thiếp thân lại chưa từng nuôi dạy Thù tỷ nhi, hiện giờ nàng phú quý, cũng không đến lượt thiếp thân có thể đi theo hưởng, thiếp thân không mở miệng nói được, thiếp thân vẫn còn cần mặt mũi”
Nghe được lời này, Tĩnh An Hầu vừa hổ thẹn lại vừa hoài nghi nhìn nàng.
Hoắc gia xác thật chưa từng nuôi dưỡng cô nương này, đều là công lao của Ngu gia, cho nên hiện tại Hoắc Thù phú quý, Hoắc gia cũng không có mặt mũi dựa vào, giống như tiểu nhi tử tuổi lớn rồi, có thể mưu cầu một chức vị ở Ngũ Thành Binh Mã Tư, nhưng cũng không thể đi tìm Nhiếp Ngật hỗ trợ.
Tĩnh An Hầu phu nhân không để ý đến hắn, nói: “Hầu gia nếu không có việc gì, thiếp thân đi trước, việc của cả cái nhà này, thiếp thân còn rất bận, đợi chút nữa lại còn phải đến hầu bệnh lão phu nhân đây.”
Dứt lời, cũng không đợi Tĩnh An Hầu đáp ứng, nàng xoay người rời đi.
*** Truyện chỉ đăng tại truyenlol.com/tac-gia/nhamy111***
Hoắc Thù cùng Nhiếp Ngật đi đến sân ngũ phòng, biết được Hoắc ngũ lão gia đang ở trong thư phòng, hai người trực tiếp đi qua
Hoắc ngũ lão gia nhìn thấy bọn họ thì vô cùng cao hứng, chờ sau khi biết mục đích bọn họ trở về, hắn nhịn không được thở dài nói: “Hài tử ngoan, các ngươi có tâm, tổ mẫu ngươi lần này thực sự nguy hiểm, suýt nữa người đã không còn, đáng tiếc cuối cùng vẫn bị trúng gió……”
Dứt lời, tiếp tục thở ngắn than dài.
Hoắc Thù thấy thế, liền biết vị phụ thân này đối với bệnh tình của tổ mẫu Hoắc lão phu nhân là hoàn toàn không biết gì cả.
Vừa rồi nàng cũng dò hỏi đại bá phụ, nhưng rõ ràng đại bá phụ không muốn nói, chỉ nói sơ qua, khả năng còn có ẩn tình gì bên trong nhưng vì có cháu rể Nhiếp Ngật ở đây nên ngại nói ra
Hàn huyên cùng phụ thân vài câu, Hoắc Thù liền lấy cớ rời đi, để Nhiếp Ngật ở lại cùng phụ thân nói chuyện.
Đầu tiên nàng đến đại phòng thăm Tĩnh An Hầu phu nhân.
Tĩnh An Hầu phu nhân thấy nàng lại đây cũng không kỳ quái, kêu nha hoàn pha trà tới chiêu đãi nàng, cười nói: “Hôm kia nghe nói An Dương quận chúa cùng biểu ca nhà ngoại con định thân, thật chúc mừng.”
Vì hai nhà Hoắc Ngu ngầm trở mặt, cho nên những năm gần đây cũng không lui tới, chỉ duy trì mặt mũi, lần này Ngu Tòng Tín định thân, người Tĩnh An Hầu phủ cũng ngượng ngùng tới cửa chúc mừng.
Hoắc Thù nhoẻn miệng cười cảm tạ nàng, dò hỏi tình hình Hoắc Nghiên, “Bát muội hiện tại như thế nào rồi? Đã khá hơn nhiều chưa?”
Nụ cười trên mặt Tĩnh An Hầu phu nhân hơi thu lại, nói: “So với trước kia thì có tốt hơn một chút, nhưng mà năm nay nàng còn chưa thể trở về.” Nói tới đây, trong lòng nàng liền đau lòng cho tiểu nữ nhi phải tĩnh dưỡng bên ngoài một mình, nhưng cho dù có đau lòng thì hiện tại cũng không thể cho nàng về nhà.
Hỏi xong tình hình Hoắc Nghiên, Hoắc Thù lại không hỏi tiếp
Nàng tuy muốn biết tình hình hôn sự giữa Hoắc Nghiên cùng Vĩnh Quận Vương phủ, nhưng Tĩnh An Hầu phu nhân không muốn nhiều lời, nên hàn huyên một lát rồi cáo từ rời đi.
Ra khỏi đại phòng, khi Hoắc Thù đang muốn bước về hướng ngũ phòng thì nha hoàn của Hoắc Quyên chạy tới gọi nàng.
Hoắc Thù quay đầu nhìn lại, liền thấy Hoắc Quyên đang đứng ở hành lang gấp khúc, nhìn xung quanh nơi này, khi nhìn thấy nàng vội cười nói: “Thất muội, đã lâu không gặp.”
Hoắc Thù hơi mỉm cười, nói: “Đúng là đã lâu không gặp, hôm nay vì sao Lục tỷ lại ở trong phủ?”
Tháng trước Hoắc Quyên đã xuất giá
Bởi vì tuổi tác Hoắc Quyên không tính là nhỏ, hơn nữa hôn sự cùng Tôn gia thật sự là biến đổi bất ngờ, Tôn gia bên kia cũng có câu oán hận, cho nên Hoắc nhị lão gia cũng không chú ý quá mức, vội vội vàng vàng gả nữ nhi gả qua đó, của hồi môn lấy ra từ quỹ công, Nhị phu nhân lại cho thêm một ít, đối với gia đình có gia cảnh không giàu có như Tôn gia, của hồi môn này cũng coi như phong phú
Lúc ấy Hoắc Thù trở về ngồi một lát, không chờ Hoắc Quyên lên kiệu hoa thì đã rời đi.
“Tổ mẫu sinh bệnh, làm cháu gái tất nhiên là phải về một chuyến.” Hoắc Quyên nói, dùng tay nhẹ nhàng xoa xoa kim thoa gắn trên búi tóc, một đôi mắt mỉm cười, thần sắc thêm vài phần vui mừng của phụ nhân vừa tân hôn, không giống trước kia bởi vì hôn sự không thuận lợi nên lúc nào cũng u sầu
“Thất muội, bệnh này của tổ mẫu thật là đột ngột, ngươi nói có đúng không?” Hoắc Quyên cố ý nói
Hoắc Thù cười nhìn nàng, trực tiếp hỏi: “Lục tỷ cứ nói thẳng đi.”
Tươi cười trên mặt Hoắc Quyên cứng đờ, thực mau liền có chút bất đắc dĩ nói: “Thất muội vẫn cứ trực tiếp như vậy. Aiz, chúng ta đều là nữ nhi đã xuất giá, chuyện nhà mẹ đẻ không có phần cho chúng ta nhúng tay vào. Đúng rồi, qua Tết năm sau, ta phải theo phu quân rời kinh đi Tây Bắc nhậm chức, lần này rời đi, không biết khi nào mới có thể hồi kinh.”
Dứt lời, trên mặt nàng có thêm vài phần phiền muộn
Hôn sự với Tôn gia này xem như không cao không thấp, tuy nói trong đám tỷ muội không phải là tốt nhất, nhưng cũng không tính là quá kém, so với tưởng tượng của nàng còn tốt hơn rất nhiều, ít nhất nhà chồng tuy thanh bần, nhưng mọi người đều là tốt, không có quá nhiều thị phi cùng tính kế như hầu môn, vô cùng đơn giản, cha mẹ chồng đối nàng đều không tồi, trượng phu kính trọng nàng, cũng không vì chuyện lúc trước cha mẹ hủy hôn mà giận chó đánh mèo lên trên người nàng, chỉ cần nàng dụng tâm đối đãi, đời này cũng có thể thoải mái dễ chịu mà trôi qua
“Ta ở đây trước tiên chúc Lục tỷ thuận buồm xuôi gió.” Hoắc Thù nói.
Hai tỷ muội nói được một lát, Hoắc Thù liền tách nàng ra.
Vừa đến sân ngũ phòng, liền thấy Hoắc Diệu xách váy thở hồng hộc đi tới, khi nhìn thấy nàng trên mặt lộ ra thần sắc phức tạp, muốn nói lại thôi.
Hoắc Thù cười tủm tỉm đi qua, bắt lấy tay nàng, “Cửu muội, đã lâu không gặp, chúng ta tâm sự thôi” Dứt lời liền ấn bác mạch trên tay nàng, kéo nàng đi
Hoắc Diệu xụ mặt, để mặc nàng kéo tới phòng khách tại Điệp Thúy Viện nàng ở trước kia
Sau khi Hoắc Thù xuất giá, Điệp Thúy Viện liền
không ai chăm sóc thường xuyên, bởi vì không có người ở cho nên nơi này có vẻ quạnh quẽ, cũng không có đốt địa long nên không khí lạnh lẽo đến thấu xương
Hoắc Diệu ôm một cái lò sưởi tay tráng men, trầm mặc nhìn nha hoàn pha trà mang tới, sương mù bốc lên, mờ mịt khuôn mặt nàng
Hoắc Thù uống một ngụm trà nóng, nói: “Vì sao tổ mẫu lại bệnh thành như vậy?”
Hoắc Diệu liếc nhìn nàng một cái, đã ghi nhớ giáo huấn trước kia, cho nên cũng không giấu giếm, nói thẳng: “Bởi vì đại bá mẫu muốn gả Bát tỷ đến nhà của muội muội ruột tại Giang Nam, cho nên tổ mẫu không đáp ứng, sau đó…… tổ mẫu đã bị chọc tức đến như vậy” Nói tới đây, nàng cắn cắn môi.
Hoắc Thù uống trà, đáp án này cũng không có gì ngoài ý muốn
Hoắc Diệu nhịn không được hỏi nàng, “Thất tỷ, đại bá mẫu thật sự muốn gả Bát tỷ đến chỗ tỷ muội nhà mẹ đẻ nàng sao?”
“Ngươi nói xem?” Hoắc Thù hỏi lại nàng.
Hoắc Diệu tự nhiên không biết cho nên mới muốn hỏi nàng.
Nàng biết chuyện Hoắc Nghiên trải qua thực đáng sợ, trong lòng cũng đồng tình với nàng, chỉ là chuyện đã phát sinh, hai nhà cũng đã ước định xong hôn sự này, chờ sau khi Vĩnh Quận Vương thế tử hết tang thê liền sẽ gả Hoắc Nghiên qua đó
Trừ khi Hoắc Nghiên không còn, bằng không hôn sự này sẽ không sửa đổi được
Nào ngờ đại bá mẫu đột nhiên nói đã chọn xong hôn sự cho Hoắc Nghiên, muốn gả nàng cho nhi tử của tỷ muội nhà mẹ đẻ, tổ mẫu tự nhiên không đồng ý, dưới khó thở đột nhiên bị trúng gió
Nàng biết tổ mẫu thương đại tỷ bao nhiêu, thậm chí vì hôn sự này, không tiếc thương tổn một đứa cháu gái khác, cho dù hiện giờ Vĩnh Quận Vương phủ đã không thể so được với trước kia, nhưng ai biết về sau có thể khôi phục lại hay không? Cho nên tổ mẫu không muốn từ bỏ hôn sự này, hành động của đại bá mẫu đã làm cho tổ mẫu giận không thể làm gì được nên liền bị thương tổn
Hoắc Diệu nhìn thấy tổ mẫu bệnh thành như vậy, trong lòng cũng có oán giận đại bá mẫu, nếu không phải do đại bá mẫu từ ban đầu đã hạ dược tổ mẫu, tổ mẫu cũng sẽ không bệnh mãi không dứt. Sau đó ngừng thuốc, nàng cho rằng đại bá mẫu đã trút giận xong, nhưng nào ngờ được đại bá mẫu lại chọc tổ mẫu tức giận đến mức trúng gió, làm sao trong lòng Hoắc Diệu có thể không oán?
Hoắc Thù uống xong nửa chén trà nhỏ, nói: “Chẳng lẽ ngươi cảm thấy gả Bát muội đến Vĩnh Quận Vương phủ là tốt? Cửu muội, đừng nói chuyện làm ta tức giận, ta không thích nghe.”
Hoắc Diệu nghe được lời này, không khỏi nghẹn họng, chép chép miệng không dám lên tiếng.
“Vĩnh Quận Vương phủ hại Bát muội thành ra như vậy, kẻ ngốc mới có thể gả nàng qua đó tiếp tục chịu hại, ngươi biết hiện tại Bát muội có bộ dáng gì không? Buổi tối nào nàng cũng gặp ác mộng, ngay cả nhìn thấy gã sai vặt cũng đều sợ hãi, ngươi có thể để nàng dùng bộ dáng này đi gả chồng? Lại còn gả cho người đã từng thương tổn nàng? Đại bá mẫu lại không ngốc, đúng không?”
Hoắc Diệu ngập ngừng nói không ra lời.
Hoắc Thù thổi thổi lá trà trong chung trà, lại uống một ngụm trà rồi đứng dậy rời đi.
Hoắc Diệu nhìn bóng dáng nàng rời đi, trong lòng nặng trĩu, không biết làm sao mới tốt.
Có đôi khi, nàng thậm chí thống hận mình vì sao lại biết nhiều như vậy, nếu cái gì cũng không biết, toàn tâm toàn ý phụng dưỡng tổ mẫu, có phải sẽ tốt hơn một chút hay không?
Nghĩ đến đây, nàng nhịn không được cúi đầu che mặt lại
Chính là bởi vì biết được quá nhiều chuyện, cho nên nàng mới có thể thống khổ, không biết phải làm sao bây giờ.
*** Truyện chỉ đăng tại truyenlol.com/tac-gia/nhamy111***
Ở Tĩnh An Hầu phủ hơn nửa ngày, cự tuyệt Hoắc ngũ lão gia kêu ở lại dùng cơm, Hoắc Thù cùng Nhiếp Ngật cáo từ rời đi.
Ngồi trong xe ngựa, Hoắc Thù lười nhác không xốc nổi tinh thần, cho đến lúc Nhiếp Ngật ôm lấy nàng, nàng tựa đầu vào vai hắn, kể lại sự tình vừa biết được cho hắn nghe
Nhiếp Ngật sau khi nghe xong, liền biết khả năng Hoắc lão phu nhân sống không lâu, nhiều nhất chỉ có thể qua được mùa đông này
Nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, hắn nói: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, những chuyện đó không liên quan đến nàng”
Nàng từ nhỏ lớn lên ở Ngu gia, chuyện của Hoắc gia có quan hệ gì với nàng? Đặc biệt là hiện tại nàng đã xuất giá, cái gọi là chuyện nhà mẹ đẻ càng không có quan hệ cùng nàng. Nếu không sợ thế nhân nói nàng bất hiếu, Nhiếp Ngật căn bản không muốn để nàng trở về.
Hoắc Thù ừ một tiếng, ôm hắn, trực tiếp vứt bỏ những chuyện đó ra sau đầu
Chuyện Hoắc lão phu nhân bệnh nặng cũng không khiến người nào ở kinh thành chú ý, Nhiếp lão phu nhân sau khi nghe nói, cũng chỉ là niệm một tiếng Phật hiệu, cảm khái vài câu sinh mệnh vô thường, liền vứt bỏ, chuẩn bị công việc ăn tết
Hiện tại Hoắc Xu là tức phụ đại phòng, tương lai phủ này là do Nhiếp Ngật kế thừa, nàng làm thế tử phu nhân tự nhiên không thể nhàn rỗi, cùng Nhị phu nhân, Tam phu nhân cùng nhau chuẩn bị đồ Tết cùng việc ăn Tết.
Nhân khẩu trong phủ không nhiều, tộc nhân Nhiếp gia ngoại trừ nhị lão thái gia ở sát vách, các tộc nhân khác đều không ở kinh thành, cho nên ngược lại cũng không có bận rộn gì nhiều, ấn theo phân lệ mỗi năm để làm là mau chóng xong việc
Sau một hồi bận rộn, rốt cuộc cũng đón năm mới
Đây là năm đầu tiên Hoắc Thù gả đến Vệ Quốc Công phủ, ngoại trừ việc nàng dẫn đầu nhóm tông phụ đi tế bái tổ tiên Nhiếp gia, còn lại cùng trước đây cũng không khác lắm. Hơn nữa bên cạnh còn có Nhiếp Ngật, mặc kệ ở phương nào, nàng cũng đều không cảm thấy khổ sở, chỉ có tràn đầy vui mừng cùng suиɠ sướиɠ.
Sau khi mừng tuổi xong, Nhiếp Ngật ôm nàng đứng trước cửa sổ ngắm nhìn pháo hoa bắn lên không trung đêm giao thừa, cúi đầu hôn đôi môi bị gió đêm thổi đến hơi lạnh của nàng, nhẹ giọng nỉ non nói: “Tố Tố, năm mới vui vẻ"
Hoắc Thù cũng vô cùng cao hứng nói cùng hắn một tiếng năm mới vui vẻ
Xem pháo hoa xong, sau khi hai người ăn chút mì nước nóng, liền rửa mặt lên giường ngủ.
Bên ngoài băng thiên tuyết địa*, trong trướng lại là một mảnh xuân ý, hoà thuận vui vẻ
*Băng thiên tuyết địa: Đất trời phủ đầy băng tuyết
Tứ chi triền miên, mồ hôi tuôn xuống, chỉ còn lại từng tiếng thở dốc.
Hoắc Thù vươn hai cánh tay trơn bóng ôm cổ hắn, hỏi: “Thế Cẩn, lại quá một năm rồi, ta năm nay đã 17 tuổi, chúng ta sinh bảo bảo đi.”
Nhiếp Ngật hơi hơi nheo lại đôi mắt, mồ hôi từ thái dương hắn chảy xuống, nhỏ trên da thịt nàng, nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt ấm áp của nàng, hắn không nói gì, mà là cúi thấp, đem chính mình đưa vào trong cơ thể ấm áp của nàng, càng khắc sâu mà yêu nàng.
Hoắc Thù thấy hắn không nói lời nào, có chút bất mãn xoay người, sau đó nghe được tiếng hắn hút không khí, nhanh chóng dừng lại, sau đó không đợi nàng nói chuyện, đã bị người mạnh mẽ trở mình, tiếp theo một thân thể cực nóng mướt mồ hôi lại dán lên, nặng nề áp nàng xuống……
*** Truyện chỉ đăng tại truyenlol.com/tac-gia/nhamy111***