Khi Hoắc Bình đang lo lắng đến sốt ruột chung thân đại sự của trưởng nữ, khi nghĩ đến hai tiểu cô nương suốt ngày vô tư vô lực tụ họp bên nhau chơi đùa, nhịn không được mà thở dài thật sâu, ngẫm lại có phải mình quá mức dung túng trưởng nữ hay không, đến nỗi dưỡng thành tính tình cổ quái này của nàng
Nữ tử vẫn là nên nhu hòa săn sóc đối phương, quá mức thanh cao ngược lại cũng không tốt.
Một ngày này, Hoắc Thù cùng biểu tỷ muội đến thỉnh an cô mẫu, liền thấy cô mẫu nhìn các nàng bằng thần sắc phức tạp
"Nương, người làm sao vậy?" Cát Kỳ là người không giấu được lời nói, "Thấy chúng con giống như hàng ế cả đời không bán được à"
Hoắc Bình nghe được lời này của khuê nữ, thiếu chút nữa nhịn không được phun trà ra ngoài, duỗi tay giả vờ đánh đầu nàng, "Con nói bậy gì đó?"
Cát Kỳ đúng lý hợp tình nói, "Lời này cũng không phải con nói, là Tố Tố nói". Rất không nghĩa khí mà khai Hoắc Thù ra
Hoắc Thù thấy cô mẫu nhìn qua, nhếch miệng cười với nàng, lộ ra hàm răng như trân châu trắng ngần
Đã nhiều ngày qua, nàng thường thấy cô mẫu hay dùng một loại ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn các nàng, bộ dáng kia, thật giống như mợ nhà nàng thường nhìn các biểu ca nghịch ngợm hay gây sự, như là có nỗi khổ tâm nguyện cả đời không hoàn thành vậy.
Vừa thấy biểu tình này, nàng tự nhiên rõ ràng, khẳng định phát sầu vì chung thân đại sự của nữ nhi
Hoắc Bình thật không giận nỗi với gương mặt tươi cười này
Nàng tự nhiên không thể nói với bọn nhỏ phiền não trong lòng, nhìn mỗi người các nàng một cái, nói: "Hôm nay ta có hẹn cùng Trần gia, Triệu gia phu nhân cùng đi Lê Sơn dâng hương, mùa này đúng lúc hoa lê tại Lê Sơn nở rộ, các con cũng đi theo cùng ta đi"
Cát Kỳ vừa nghe xong, tự nhiên vô cùng mừng rỡ, người luôn luôn không thích ra cửa như Cát Linh cũng không hề cự tuyệt
Lê Sơn ngụ tại phía Nam Vân Châu thành, mùa xuân mỗi năm, hoa lê trên núi nở đến khí thế hừng hực, là danh lam thắng cảnh nổi tiếng xa gần. Chùa Bạch Long tọa lạc tại sườn núi trung tâm, nhang khói hưng thịnh, rất có danh tiếng tại Vân Châu thành, người đến đây dâng hương đại đa số đều là nội quyến của các gia đình phú quý tại Vân Châu thành
Hoắc Thù cùng Cát Kỳ ngồi chung một xe ngựa, sau khi hai cô nương lên xe, liền phân phó nha hoàn bày hạt dưa cùng đồ ăn vặt, vừa cắn hạt dưa vừa tán gẫu
Hoắc Bình ngồi một xe cùng trưởng nữ, nghe tiếng cười phía sau ngẫu nhiên truyền đến, không khỏi có chút im lặng
Đến Vân Châu thành mấy ngày, Hoắc Thù coi mình là khách nhân chân chính, ngày ngày tận tình chơi đùa cùng biểu muội
Hoắc Bình tuy là trưởng bối nhưng cũng không quản thúc nàng khắt khe, hơn nữa Hoắc Thù cũng không cần người quản thúc, nàng hành sự đều có lý lẽ riêng của mình, rõ ràng nhìn như ham chơi, hành sự lại không khác người, Hoắc Bình liên tục để ý mấy ngày cũng không thấy chỗ nào không tốt, liền cứ mặc hai tiểu cô nương chơi đùa cùng nhau.
Tới dưới chân Lê Sơn, Hoắc Thù xốc màn xe nhìn lên trên núi, chỉ thấy trên kia đồi núi nhấp nhô, vây quanh đầy mảng trắng, điểm xuyết thêm vài màu lục bên trong, đẹp không thể tả.
Đường lên núi hẹp, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy màu trang phục của khách du xuân, làm thế giới trắng tinh này có thêm vài nét chấm phá.
Thời điểm này cũng vừa lúc cảnh xuân, thời tiết vừa đẹp để đạp thanh du xuân, mỗi ngày khách du hành đến đây dâng hương ngắm hoa nối liền không dứt, đường lên chùa Bạch Sơn cũng chật như nêm, vì không tiện đi bộ lên núi, nên đại bộ phận khách hành hương đều thuê nhuyễn kiệu lên núi
Quản sự Cát gia đã sớm thuê bốn nhuyễn kiệu, Hoắc Bình mang theo ba cô nương ngồi nhuyễn kiệu lên núi
Tới chỗ sườn núi trước chùa Bạch Sơn liền thấy nữ quyến Trần gia và Triệu gia cũng đã đến rồi
Hoắc Bình mang ba cô nương qua chào hỏi, cùng hàn huyên với các vị phu nhân vài câu thì người tiếp đón khách của chùa Bạch Sơn đã đến đây. Đoàn người trước đi quyên ít tiền nhang đèn, sau đó tiểu sa di dẫn dắt mọi người đến thiện phòng uống trà nghỉ tạm
Hoắc Bình cùng Triệu phu nhân, Trần phu nhân và các vị phu nhân khác ngồi nói chuyện, các cô nương cùng nhau ngồi ở một chỗ khác.
Hôm nay Trần gia và Triệu gia cũng đến vài vị cô nương, đều là các cô nương có quan hệ tốt cùng tỷ muội Cát gia, một đám cô nương ngồi nói chuyện cùng nhau, tất nhiên là nói hoài không dứt chuyện
Tiểu sa di mang đến trà xanh cùng điểm tâm chay
Hoắc Thù nâng chung trà tố bạch, ngửi hương trà, nhấp một ngụm trà xanh, trà vào miệng hơi đắng, từ từ mới nhẩm ra vị ngọt. Này là trà trước đắng sau ngọt, hậu vị tốt, tuy không phải loại trà tốt nhất, nhưng hương vị không tồi, nghe nói là do tăng nhân trong chùa tự điều chế thành. Uống trà xong lại lấy một khối điểm tâm, vị hơi khô, sau khi ăn xong cũng không lấy thêm mà chỉ uống trà.
Các cô nương ở đây cũng thường xuyên lên chùa dâng hương, tự nhiên cũng từng dùng qua trà xanh, trà xanh đắng chát, chát nhiều hơn đắng, cũng không hợp ý các nàng, nên có người ý tứ nhấp môi rồi buông xuống, những người đang nói chuyện cũng không hề đụng đến trà. Thấy Hoắc Thù cười tủm tỉm ngồi uống trà, các cô nương khác nhịn không được trố mắt nhìn nàng
"Đừng uống, tỷ không thấy trà này quá đắng hay sao?" Cát Kỳ phân phó nha hoàn mang hộp sơn hồng khắc hình hoa hải đường đến, đẩy đẩy về phía nàng, ý bảo nàng ăn viên đường.
"Có hơi đắng" Hoắc Thù gật gật đầu
"Vậy tỷ còn uống?"
"Khổ tận cam lai, dư vị không tệ" Hoắc Thù bổ sung thêm
Cát Kỳ mếu máo nói, "Vì chút vị ngọt này mà chịu đâng lâu như thế, vậy mà tỷ cũng chịu được"
Hoắc Thù cười cười, cũng không nói chuyện, trong lòng thầm nghĩ, biên thành điều kiện thiếu thốn, so với các thứ nàng từng dùng qua, một ít đắng này thì có đáng là bao, vị ngọt lành cuối cùng kia mới chính là cực phẩm
Lại nhấp một ngụm, nghĩ lại chắc bà ngoại cũng thích loại trà xanh này, Hoắc Thù quyết định chờ sau khi trở về, mang một ít trà xanh này cho bà ngoại nếm thử
Triệu Vân Huyên nói chuyện cùng Cát Linh cũng nghe được đối thoại của hai tiểu cô nương, quay đầu nhìn thoáng qua Hoắc Thù, bị nụ cười tươi trên mặt nàng làm cho có chút quáng mắt, nhịn không được cảm khái lần nữa, vị cô nương Hoắc gia này xinh đẹp như vậy, lại có thể ở cùng một chỗ với Cát Kỳ, có thể thấy được tính tình nàng rộng rãi, có thể chung đụng tốt
Xem ra vị cô nương hầu môn đến từ kinh thành này cũng không khó tiếp xúc như trong tưởng tượng
Nghĩ như vậy, không khỏi nhớ lại vị Nhiếp công tử lần trước xuất hiện tại phủ Cát gia cùng huynh trưởng Triệu Vân Khanh, Triệu Vân Huyên có chút đỏ mặt
Từ sau khi gặp qua vị Nhiếp công tử kia tại Cát gia, nàng tin rằng các vị cô nương đều không quên được hắn
Ngồi được một lát, các cô nương liền ngồi không yên
Trần cô nương nói: "Chúng ta đi xem hoa lê đi, ta biết trong núi có một chỗ hoa lê nở đặc biệt đẹp" Vẻ mặt nàng thần bí nói "Các ngươi nếu không đi xem một lần, về sau sẽ hối hận"
Triệu Vân Huyên cười cười, "Đan Hoa, ngươi cũng đừng mạnh miệng, hàng năm chúng ta đều đến Lê Sơn ngắm hoa, trong núi có nơi hoa nở đến rực rỡ chẳng lẽ chúng ta không biết"
Trần Đan Hoa nhíu mày, "Các ngươi không tin, lát theo ta rồi sẽ biết" Sau đó quay đầu nhìn về phía Cát Linh, nói "Linh nhi, đi thôi"
Cát Linh gật đầu, các nàng hôm nay đến Lê Sơn là để ngắm hoa nên tự nhiên sẽ không cự tuyệt
Vì thế mấy cô nương đứng dậy, đi bẩm báo cùng các trưởng bối một tiếng, rồi mang theo nha hoàn bà tử, theo hướng núi phía sau chùa Bạch Long mà đi tới
Đến nơi, Trần Đan Hoa hì hì cười nhìn mọi người, chỉ vào đường mòn sâu thẳm cách đó không xa, nói "Các ngươi đi theo ta,