Hoắc Thù đợi trong khoảng hai khắc (30'), liền thấy Nhiếp Ngật đã trở lại.
"Tố Tố, chúng ta về nhà thôi" Nhiếp Ngật đi tới, kéo tay nàng nói, thần sắc phá lệ ôn hòa.
Hoắc Thù đầu tiên nhìn thoáng qua quản gia Tĩnh An Hầu phủ cung cung kính kính đi theo sau hắn qua đây, nhìn hắn cười cười, chưa nói cái gì, cùng hắn rời khỏi không khí đầy bi thống và trầm trọng của Tĩnh An Hầu phủ.
Mặc kệ khi nào, tang lễ đều là một việc đầy áp lực mà bi thương. Sau khi xe ngựa chạy ra khỏi Tĩnh An Hầu phủ, Hoắc Thù nhẹ nhàng thở ra, dựa vào vách xe ngựa, không khỏi cảm thấy có chút mệt.
"Mệt sao?" Nhiếp Ngật vừa hỏi, vừa cẩn thận dịch nàng vào trong lòng ngực mình, dường như hắn sợ nàng dựa vào vách xe không thoải mái
Hắn không biết các phụ nhân khác khi mang thai là thế nào, nhưng đã từng nghe nói có rất nhiều phụ nhân khi mang thai rất vất vả, thậm chí không cẩn thận sẽ dẫn tới sinh non, quá trình vô cùng hung hiểm nên không khỏi tự động cẩn thận hơn vài phần.
Hoắc Thù ngáp một cái, nói: "Đúng là có hơi mệt."
Khóc tang là một việc thực sự hành hạ người khác, nàng quỳ một đoạn thời gian, còn khóc theo một lát, không ngờ tới thiếu chút nữa hành hạ đến bụng, hiện tại tuy rằng bụng không có gì khác thường, nhưng vẫn làm nàng cảm giác được mỏi mệt.
Nhiếp Ngật cúi đầu hôn trán nàng chốc lát, ôn nhu nói: "Nàng cứ nghỉ trước một lát, trở về phủ ta lại gọi nàng."
Hoắc Thù cũng không chối từ, ngáp một cái, liền dựa vào hắn nhắm mắt nghỉ ngơi
Nguyên Võ lái xe bên ngoài nghe được bên trong không có âm thanh, liền khống chế tốc độ, để xe ngựa đi càng vững vàng hơn một ít.
Biết được tin thế tử phu nhân có thai, đám thuộc hạ trung thành đi theo bên cạnh thế tử như bọn họ tự nhiên cao hứng, thế tử có hậu, đây là chuyện bọn họ đều muốn nhìn thấy. Chỉ là......
Nghĩ đến lúc trước thế tử ở linh đường làm những chuyện như vậy, Nguyên Võ nhịn không được thở dài.
Từ sau khi thế tử thành thân, hắn cho rằng thế tử đã thay đổi tính tình rất nhiều, rốt cuộc bộ dáng khi thế tử ở cùng thế tử phu nhân thật không giống lừa người, nhìn tựa như một công tử thế gia huân quý bình thường, cùng thê tử cầm sắt hòa minh, vô cùng ân ái
Nhưng hiện tại mới phát hiện, thế tử cũng không hề thay đổi, sự tàn nhẫn từ trong xương cốt kia vẫn tồn tại như cũ, ai chọc đến hắn, hắn vẫn sẽ trả về gấp trăm ngàn lần, cho dù có là cô mẫu của hoàng đế, hắn cũng sẽ không nể mặt
Hôm nay thấy hắn chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nhưng đã bức cho hai vị cô nãi nãi kia của Hoắc gia sắc mặt đại biến, liền biết hắn rất để ý chuyện lúc nãy hai vị cô nãi nãi Hoắc gia khiển trách Hoắc Thù, thậm chí là không đồng ý để Hoắc Thù đi nghỉ ngơi. Hai vị cô nãi nãi Hoắc gia kia đừng tưởng rằng thế tử bọn họ làm các nàng mất mặt mũi trước mặt mọi người đã là trả đũa xong, nhưng chuyện vẫn còn dài ở phía sau
Nghĩ đến đây, Nguyên Võ nhịn không được thở dài.
Tính cách thế tử không tốt, thậm chí có thể nói là âm ngoan độc ác từ trong xương cốt, ngày thường cho dù trời quang trăng sáng cũng che giấu không được tàn nhẫn ẩn bên trong hắn, chọc tới người của hắn, trước nay đều không có kết cục tốt.
Chỉ hy vọng thế tử nể tình thế tử phu nhân, đừng hành hạ những người đó quá mức tàn nhẫn, bằng không thế tử phu nhân ở trước mặt thân thích càng không dễ làm người.
Hoắc Thù vốn chỉ muốn nhắm mắt một chút, không nghĩ tới thực mau liền ngủ.
Chờ đến khi nàng cảm giác được thân thể đang treo trên không trung, mơ mơ màng màng mở to mắt, liền thấy lúc này mình đã bị người ôm, đang trên đường về Lăng Vân viện
Hoắc Thù xoa nhẹ đôi mắt, đập bờ vai của hắn nói: "Đi thượng viện thỉnh an tổ mẫu trước, nói cho bà biết tin tức tốt này."
Nhiếp Ngật nói: "Tổ mẫu đã biết, lúc nãy bà đã riêng phái người lại đây nói, để nàng nghỉ ngơi cho khỏe, chờ sau khi dưỡng thân thể khỏe hơn rồi đi qua thỉnh an bà."
"Ta không có việc gì ah......"
Hoắc Thù muốn cho hắn biết mình không có việc gì, nhưng Nhiếp Ngật không để ý tới, cho đến sau khi ôm nàng trở về phòng rồi mới nói: "Linh đường nặng âm khí, thai phụ ở đó lâu không tốt cho thân thể, nàng mấy ngày nay phải ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, ta ở cạnh nàng."
Hoắc Thù ngây người, thấy hắn thận trọng như thế cũng không đành lòng cự tuyệt.
Sau khi biết được tin tức nàng có thai, hạ nhân Lăng Vân viện đều có bộ dạng tràn đầy vui mừng, chờ khi Hoắc Thù trở về, phòng bếp nhỏ đã làm xong thức ăn thường ngày nàng thích ăn, sợ nàng bị đói.
Lúc trước ăn đĩa bánh khoai lang tím kia đã tiêu hóa hết, hiện tại Hoắc Thù cũng đã cảm thấy đói bụng đến không chịu được, lập tức ăn uống thoải mái, ăn đến vô cùng thơm ngọt, ba chén cơm xuống bụng, lại uống thêm nửa chén canh, rốt cuộc cũng no rồi.
"No rồi sao? Muốn ăn thêm một chút không?" Nhiếp Ngật quan tâm hỏi.
"Không cần, ta no rồi." Hoắc Thù xua xua tay, thấy thần sắc hắn có chút quái dị, nói: "Thật sự no rồi mà, ta không có lừa chàng"
Lúc trước Nhiếp Ngật đã hỏi qua thái y, biết một ít chuyện của phụ nhân mang thai, hơn nữa sau khi Hoàng Hậu mang thai, hắn ở trong cung làm việc, thường xuyên nghe hoàng đế cữu cữu lải nhải qua các tình huống sau khi Hoàng Hậu mang thai, biết phụ nhân mang thai một người ăn hai người bổ, thấy sức ăn của Hoắc Thù cũng không khác bình thường lắm, nên hắn sợ nàng ăn không no.
Ổ ma ma bưng đĩa trái cây đã cắt xong lên, nhịn không được nói: "Thế tử, hài tử trong bụng phu nhân mới được một tháng, hiện tại cũng không cần ăn nhiều, không cần lo lắng."
Nhiếp Ngật nghe được lời này, biết mình phản ứng hơi quá, trên mặt không khỏi có chút quẫn bách
Hạ nhân Lăng Vân viện đã quen bộ dạng sấm rền gió cuốn cùng lạnh lùng của hắn, hiện giờ thấy bộ dạng này của hắn, không khỏi đều có chút buồn cười, vội cúi mặt xuống, miễn cho mình thật sự cười ra tiếng.
Buổi tối trước khi nghỉ ngơi, Nhiếp Ngật lại đưa thái y đang ở lại Vệ Quốc Công phủ, để hắn bắt mạch cho Hoắc Thù
Thái y bắt mạch cho Hoắc Thù xong, khẳng định chắc chắn hài tử trong bụng thế tử phu nhân không có việc gì, cũng không cần uống thuốc dưỡng thai, là thuốc cũng có ba phần độc, có thể không uống thì tận lực không uống
Nhiếp Ngật rốt cuộc cũng thả lỏng tâm tư
"Không phải ta nói ta rất tốt hay sao, ta sẽ không lấy bảo bảo ra nói giỡn đâu." Hoắc Thù nằm bên trong giường, nghiêng người nhìn hắn, đôi mắt sáng lấp lánh, "Hôm nay ta cảm giác được bụng có chút không thoải mái, cho nên cũng không dám quỳ tiếp, dự cảm của ta quả nhiên không tồi, bảo bảo tới thật đúng thời điểm."
Đứa nhỏ này xác thật tới thật đúng thời gian, bằng không còn cần giữ đạo hiếu cho lão phu nhân một năm, đến lúc đó cho dù nàng không vội nhưng người Nhiếp gia cũng muốn nóng nảy.
Nhiếp Ngật cũng nằm nghiêng, thấy vẻ mặt nàng vui mừng, từ trước đến nay rất ít khi nhìn thấy vẻ đau khổ sầu bi trên mặt nàng, làm người khác chỉ cần nhìn thấy nàng, liền sẽ cảm giác được vui vẻ từ trong lòng. Nhìn nàng vô cùng cao hứng đàm luận hài tử chưa ra đời của bọn họ, làm cho trái tim hắn trở nên mềm nhũn
"Nàng đúng nhất, nếu không thoải mái cũng không cần cố chịu." Nhiếp Ngật sờ sờ gương mặt ấm áp vui sướng của nàng
Hoắc Thù bảo đảm nói: "Chàng yên tâm đi, ta nhất định sẽ chăm sóc tốt bảo bảo của chúng ta, sẽ không để hắn xảy ra chuyện." Nói xong, lại cười hì hì dựa vào trong lòng ngực hắn, hỏi: "Thế Cẩn, chàng vui không?"
"Rất vui." Nhiếp Ngật bình tĩnh nói.
Tuy rằng Hoắc Thù cảm thấy tiếng nói hắn quá mức bình tĩnh, nhưng cũng không có để ý, tiếp tục lải nhải, cho đến khi Nhiếp Ngật thấy bóng đêm quá sâu, mới thúc giục nàng nhắm mắt ngủ.
Hoắc Thù buồn ngủ rất mau, chỉ chốc lát sau liền phát ra tiếng hít thở đều đều
Nhiếp Ngật không dám ôm nàng ngủ giống như trước, mà nằm nghiêng thân thể, một bàn tay vòng qua nàng, tận lực tránh bụng nàng, một bàn tay nhẹ nhàng đặt trên cái bụng bằng phẳng, thật sự tưởng tượng không ra nơi này còn có một sinh mệnh bé nhỏ
Loại cảm giác này vô cùng kỳ diệu, hắn cũng không tưởng tượng ra sau khi mình có hài tử thì có đủ tư cách làm một phụ thân, có thể làm tròn bổn phận của một phụ thân hay không
Từ nhỏ hắn đã không có phụ thân, ấn tượng đối với phụ thân đã dừng lại ở bộ dạng khi phụ thân chết, sau đó cữu cữu đào tạo hắn rất nhiều, chỉ là cữu cữu tuy rằng thương hắn, nhưng cữu cữu đồng thời cũng là một hoàng đế trăm công ngàn việc, cữu cữu đào tạo cùng chăm sóc hắn, nhưng hắn có thể loáng thoáng cảm giác được, như vậy cũng không giống với phụ
thân của những gia đình bình thường
Cho nên, hắn thật sự không biết làm một phụ thân sẽ là như thế nào
*** Truyện chỉ đăng tại truyenwikiz.com/tac-gia/nhamy111***
Tin tức Vệ Quốc Công thế tử phu nhân có thai ngày hôm sau đã truyền khắp kinh thành, các nhân gia có quan hệ tốt cùng Vệ Quốc Công phủ đều đã biết.
Các phụ nhân khác sau khi thai an ổn mới có thể thông báo cho bạn bè thân thích khắp nơi, nhưng mà tình huống Hoắc Thù đặc thù, bởi vì đi khóc tang cho Hoắc lão phu nhân mà khám ra thai, lo lắng thế nhân hiểu lầm nàng bất hiếu, cho rằng nàng không tuân thủ quy củ tại tang lễ của tổ mẫu ruột, cho nên tin tức này tự nhiên không cần giấu diếm.
Sau khi biết được tin tức, Ngu lão phu nhân vội thu thập rất nhiều đồ bổ cho thai phụ để con dâu mang qua, đồng thời Hoàng Hậu trong cung cũng cho người mang đồ ban thưởng tới, còn có Ý Ninh trưởng công chúa, Vinh Thân Vương phủ đều tặng đồ lại đây. Nhưng mà bọn họ chỉ cho người tặng đồ lại, thật ra cũng không có quấy rầy đến Hoắc Thù an thai.
Ngu lão phu nhân yêu thương Hoắc Thù, Ý Ninh trưởng công chúa vô cùng coi trọng hài tử trong bụng Hoắc Thù, hơn nữa Hoàng Hậu cũng là người hào phóng, cho nên đồ vật ba người này riêng đưa tới đã chiếm phân nửa gian sương phòng, Hoắc Thù cảm thấy cho dù nàng lập tức sinh tám đứa mười đứa, cũng ăn không hết đống đồ bổ nhiều như vậy
Cho nên, Hoắc Thù cho người cất mấy thứ này đi, chỉ để lại một số ít cần dùng liền
Ở trong phủ dưỡng thai mấy ngày, mỗi ngày hoàng đế đều phái thái y tới đây bắt mạch bình an cho nàng, mấy ngày trôi qua, rốt cuộc xác định thân thể Hoắc Thù không có gì trở ngại, Nhiếp Ngật cũng rốt cuộc yên tâm mới tiến cung làm việc.
Sau khi Nhiếp Ngật tiến cung làm việc, An Dương quận chúa mang theo lễ vật lại đây thăm nàng.
Tuy nói hiện tại Hoắc Thù còn đang phải an thai, không nên gặp khách, nhưng gặp mặt một ít người lại đây bái phỏng cũng không có gì.
An Dương quận chúa vừa thấy mặt, liền nhìn chằm chằm bụng Hoắc Thù, thấy bụng nàng bình thường, nhìn không ra bộ dạng mang thai, nhẹ nhàng thở ra thật sâu, nói: "Nhìn bộ dáng này của ngươi, thật cảm giác không ra ngươi đang mang thai."
Hoắc Thù gọi người mang trà bánh lên cho nàng, "Chờ sau khi bụng ta nổi to lên, ngươi đừng bị dọa sợ là được rồi" Nói xong, nàng lại cười nói tiếp: "Vì sao hôm nay rảnh lại đây? Tháng sau là hôn lễ của ngươi cùng tam biểu ca rồi, hiện tại ngươi không vội hả? Vương phi cũng cho ngươi lại đây à?"
Rốt cuộc da mặt An Dương quận chúa cũng không đủ dày, đỏ mặt nói: "Có vội cũng phải lại đây thăm ngươi, hơn nữa vội những cái đó...... Bất quá cũng là chút chuyện làm tức phụ người ta, mẫu phi đã sớm nói ta nghe rồi, ta đều nghe đến ớn, huống hồ công việc hôn lễ còn có hạ nhân đi làm, ta chỉ cần làm tân nương tử là được."
Hoắc Thù lấy bộ dạng người từng trải nói: "Đúng vậy, trước khi ta thành thân mấy ngày còn ở bên chỗ bà ngoại, làm tân nương tử đích xác không cần phải vội, ngươi cũng không cần quá khẩn trương."
An Dương quận chúa nhịn không được trắng mắt liếc nàng một cái.
Hai người tán gẫu một lát, An Dương quận chúa đột nhiên nghĩ đến cái gì, nói: "Nghe mẫu phi nói, hôm qua Xương Bình Đại trưởng công chúa tiến cung tìm Hoàng Thượng, phải cầu tình cho nhi tử, ngươi có biết việc này không?"
Hoắc Thù sửng sốt, "Chuyện gì?"
An Dương quận chúa cười hì hì nói: "Nhi tử Xương Bình Đại trưởng công chúa không phải cô trượng* của ngươi sao? Nghe nói hắn vậy mà dám nuôi ngoại thất ở ngõ Song Mộc Hòe, cũng không biết vì sao bị đại cô mẫu của ngươi biết được, mấy ngày nay đại cô mẫu ngươi vốn bởi vì Tĩnh An Hầu phủ lão phu nhân chết bệnh mà thương tâm gần chết, không ngờ trượng phu còn làm ra chuyện như vậy, tức giận đến mức ngất đi, sau khi tỉnh lại liền bắt đầu nháo lên, không những dẫn người đến nơi ngoại thất kia ở mà còn cào bị thương người đến ngăn cản nàng, vừa lúc bị ngự sử nhìn thấy, liền trực tiếp tham tấu đại cô trượng ngươi, nghe nói hắn đã bị Hoàng Thượng cách chức......"
*cô trượng: chồng của cô, hay còn gọi là dượng
Hoắc Thù nghe được ngơ ngác, mấy ngày này nàng đều ở Lăng Vân viện an thai, có Nhiếp Ngật bên cạnh, có thể nói là không hề để ý đến chuyện bên ngoài, căn bản không biết bên ngoài phát sinh chuyện gì.
Sau khi Hoắc Thù hồi kinh, kỳ thật qua lại với hai cô mẫu không nhiều, nhưng nghe nói đại cô mẫu Hoắc Như sau khi gả đến phủ Xương Bình đại trưởng công chúa, ở trong phủ rất được bà bà cùng trượng phu kính trọng, có thể nói là Hoắc gia cô nãi nãi được gả tốt nhất, Doãn đại cô trưởng nghe nói cũng là người hiền lành, kính trọng chính thê, trong phòng không có nữ nhân gì lung tung rối loạn, cũng chỉ có hai di nương mà thôi.
Không nghĩ tới Doãn đại cô trượng lại còn dám nuôi ngoại thất, tin tức này thật đúng là làm cho người ta giật mình.
Chờ sau khi An Dương quận chúa rời đi, Hoắc Thù ngồi một lát, liền hỏi Lạp Nhã, "Thế tử đã về chưa?"
Lạp Nhã cung kính nói: "Còn chưa trở về, phu nhân có việc đang muốn tìm thế tử?"
Hoắc Thù đầu tiên gật đầu, sau đó lại lắc đầu.
Lạp Nhã thấy cử chỉ nàng kỳ quái, trong lòng cũng có chút phát khẩn, không dám khinh thường qua loa.
Lúc ấy thế tử thành thân, nàng cho rằng thế tử đối với thế tử phu nhân bất quá chỉ là tình cảm ái mộ của thiếu niên, tuy rằng đối với nàng cung kính, nhưng vẫn tự cho rằng mình là đại nha hoàn Lăng Vân viện, trong lòng ngầm có vài phần cảm giác hơn người
Nhưng sau đó, theo thái độ của thế tử đối với thế tử phu nhân, ngoài ra thế tử còn cảnh cáo nàng, hung hăng cảnh tỉnh nàng, làm cho nàng cũng không dám có điều gì bất kính với thế tử phu nhân nữa, thu liễm cảm giác kia ở trong lòng, cẩn trọng giữ bổn phận, hầu hạ thế tử phu nhân thật tốt
Nếu nàng không phản ứng nhanh, kịp thời về đúng vị trí của mình, chuyên tâm hầu hạ thế tử phu nhân, chỉ sợ thế tử đã sớm diệt trừ nàng như những người có dị tâm trước đây, không chút lưu tình vứt bỏ nàng, nếu vậy chỉ sợ hiện giờ nàng còn không biết ở nơi nào.
Sau khi ăn qua giáo huấn này, Lạp Nhã không dám lại nổi lên dị tâm, đối với vị thế tử phu nhân Hoắc Thù cũng cung cung kính kính, đối với mấy nha hoàn hồi môn liên quan đến thế tử phu nhân cũng thập phần thân thiết.
Cho nên, với các sự tình của thế tử phu nhân nàng đều sẽ không thể bỏ qua.
Chờ buổi tối khi Nhiếp Ngật trở về, liền từ chỗ Lạp Nhã biết được hôm nay An Dương quận chúa đã tới, hắn thay đổi một thân y phục sạch sẽ, ôm Hoắc Thù ngồi trên giường đất, sau khi vuốt bụng nàng dò hỏi tình hình nàng hôm nay thế nào rồi mới hỏi: "Nàng có cái gì muốn hỏi ta sao?"
Hoắc Thù nghiêng đầu nhìn hắn, đôi mắt chuyển nhanh như chớp, cười nói: "Hiện tại đã không có."
Nhiếp Ngật thấy nàng cười đến vui vẻ, nhịn không được cũng câu môi mỉm cười, nhẹ nhàng cọ cọ ở khóe môi nàng, cũng không tiếp tục hỏi nàng
*** Truyện chỉ đăng tại truyenwikiz.com/tac-gia/nhamy111***