Từ sau khi tổ mẫu qua đời, Hoắc Diệu liền bắt đầu không ra khỏi cửa, suốt ngày ở tiểu Phật đường chép kinh Phật, cầu phúc cho tổ mẫu, ngày trôi qua tuy rằng kham khổ, nhưng lại vui vẻ chịu đựng.
Sau khi qua năm, thời tiết vẫn rét lạnh như cũ, nàng vẫn như thường lệ tới tiểu Phật đường chép kinh Phật, liền nghe nói đại cô mẫu Hoắc Như lại về nhà mẹ đẻ.
Bút lông trong tay Hoắc Diệu bỗng sượng lại, làm rơi một giọt mực trên giấy.
Hoắc Diệu nhăn mày, rốt cuộc không còn tâm tư chép kinh Phật, nắm trong tay xâu chuỗi tử đàn sinh thời tổ mẫu đưa cho nàng chậm rãi vê, suy nghĩ về hành động của cô mẫu
Tiếp theo, liền có nha hoàn lại đây, nói là cô mẫu đến đây thăm nàng.
Mấy cô mẫu đã xuất giá trong nhà, Hoắc Diệu cùng đại cô mẫu cảm tình xem như không tồi. Không giống tam cô mẫu đi theo trượng phu đến nơi khác nhậm chức, bởi vì hàng năm không gặp mặt, cho nên cũng không có cảm tình, mà đại cô mẫu gả ở kinh thành, hơn nữa tổ mẫu yêu thương đại cô mẫu, đại cô mẫu thường xuyên về nhà mẹ đẻ, tiếp xúc nhiều, tất nhiên cảm tình giữa Hoắc Diệu cùng đại cô mẫu cảm cũng không tồi.
Nhưng việc này dừng lại trước khi nàng mười hai tuổi
Sau khi mười hai tuổi, bởi vì Hoắc Thù hồi kinh nên đại cô mẫu liền không quá thích hồi phủ.
Nhưng sau khi hết Tết, trong khoảng thời gian này đại cô mẫu ba ngày hai bữa lấy cớ nhớ mẫu thân về nhà mẹ đẻ, khi trở lại nhà mẹ đẻ, ngoại trừ ngồi ở Xuân Huy Đường tổ mẫu ở lúc sinh thời thì qua đây cùng nàng nói chuyện một lát
Bởi vì Hoắc Diệu cùng lão phu nhân cảm tình sâu sắc, cho nên Hoắc Như trở về tìm chất nữ này nói chuyện, ngược lại cũng không làm người hoài nghi cái gì, Hoắc Diệu cũng cảm thấy như vậy. Chỉ là Hoắc Diệu tiếp xúc với nàng vài lần, liền phát hiện cô mẫu trở về không chỉ cùng nàng hoài niệm tổ mẫu, hẳn là còn có chuyện khác, thậm chí việc này có khả năng liên quan đến Hoắc Thù
Bởi vì trong lúc nhất thời suy nghĩ không ra đại cô mẫu này muốn làm cái gì, Hoắc Diệu chỉ có thể bảo trì trầm mặc, mỗi lần cô mẫu lại đây, liền bỏ chuyện đang làm nói chuyện cùng nàng
Hoắc Diệu rửa sạch tay, lại sửa sang dung nhan, mới ra khỏi tiểu Phật đường
Đi vào phòng khách, liền thấy Hoắc Như ngồi ở chỗ kia bưng chung trà thất thần
Nhìn thấy Hoắc Diệu lại đây, trên mặt Hoắc Như lộ ra một nụ cười từ ái, nói: "Ngươi đứa nhỏ này, nghe nha hoàn nói, ngươi lại chép kinh Phật cho tổ mẫu ngươi, chép đến nửa đêm cũng không chịu nghỉ ngơi, một chút cũng không yêu quý bản thân mình."
Hồi tưởng lại tổ mẫu đã qua đời, Hoắc Diệu hốc mắt đỏ lên, nhỏ giọng ân một tiếng.
Tổ mẫu chết, tuy rằng không có quan hệ trực tiếp với nàng, nhưng nàng lại cảm thấy nếu mình không quá mức ích kỷ, suy nghĩ đủ loại, chần chờ không quyết, mới dẫn tới thân thể tổ mẫu sau đó lại ngày càng không tốt, cho đến lúc qua đời. Nàng cảm thấy tổ mẫu chết, không chỉ bởi vì ngay từ đầu đại bá mẫu hạ dược tổ mẫu, mà nàng cũng phải chịu một nửa trách nhiệm. Cho nên vì tự trách, nàng cam tâm tình nguyện chép kinh Phật cho tổ mẫu, hy vọng tổ mẫu sau khi chết sẽ thanh thản.
Hoắc Như ai thán một tiếng, nói: "Tổ mẫu ngươi lúc còn sống thương ngươi cùng đại tỷ ngươi nhất, nếu biết ngươi hiện nay khắt khe với mình như vậy, trong lòng bà nhất định rất khó chịu."
Hoắc Diệu nghe được lời này, không khỏi yên lặng
Chuyện đại tỷ Hoắc Đình làm rất ít người biết, đại cô mẫu hẳn là không hiểu rõ, bằng không hiện tại cũng sẽ không nói ra loại lời này, nghe thật châm chọc!
Trước kia nàng cho rằng đại tỷ là người tốt, có thể gả vào phủ quận vương, là người có phong cảnh nhất trong số các tỷ muội, trong lòng nàng cũng tự hào vì đại tỷ. Nhưng sau đó lại biết đại tỷ cùng tổ mẫu chung tay hủy hoại Bát tỷ, nàng mới không dám nghĩ như vậy nữa
Tiếp theo, nàng lại nghe đại cô mẫu vừa hoài niệm tổ mẫu, vừa nói chuyện Tĩnh An Hầu phủ, sau đó nhắc tới Hoắc Đình chết cùng Hoắc Nghiên bệnh.
Chuyện Hoắc Nghiên rốt cuộc là việc xấu trong nhà, phu thê Tĩnh An Hầu giấu thật sự kín kẽ, không có mấy người biết được. Hơn nữa người Vĩnh Quận Vương phủ biết được việc này có thể xem như đó là vết nhơ của Vĩnh Quận Vương thế tử, cũng không dám nháo lớn, nếu không thì Vĩnh Quận Vương phủ cũng không còn mặt mũi, đến lúc đó thật sự chọc cho Hoàng Thượng ghét bỏ, chỉ sợ ngay cả kinh thành đều ở không được.
Cho nên người biết việc này cũng không nhiều, Hoắc Như cũng không biết, chỉ cho rằng Hoắc Nghiên bệnh thật sự nghiêm trọng, cho nên mới bị phu thê Tĩnh An Hầu đưa đến thôn trang dưỡng bệnh, thế cho nên ngay cả tang lễ tổ mẫu nàng cũng không có cách trở về.
"Tổ mẫu ngươi lúc sinh thời thương nhất Đình tỷ nhi, thân thể Đình tỷ nhi xưa nay rất khỏe, làm sao lại đột nhiên bệnh thành như vậy, tuổi còn trẻ mà đã mất?" Hoắc Như đau lòng lại cảm khái nói, ngẫu nhiên ngước mắt nhìn thoáng qua Hoắc Diệu, tiếp theo bi thương nói: "Nếu Đình tỷ nhi không chết bệnh, tổ mẫu ngươi sao có thể bởi vậy mà bi thương quá độ rồi bệnh chết như vậy......"
Bọn họ vẫn luôn cho rằng, trong hai trưởng bối, người đi trước hẳn là Hoắc lão thái gia, rốt cuộc thân thể ông cho tới nay đều không tốt, hiện nay còn ở Phượng Lĩnh sơn dưỡng bệnh, khi tốt khi xấu. Nào ngờ người đi trước lại là Hoắc lão phu nhân xưa nay thân thể không tồi, Hoắc Như cực kỳ quan tâm mẫu thân, cũng biết khi Hoắc Đình qua đời, mẫu thân bệnh nặng một hồi, nên thân thể mới chậm rãi sụp đổ.
Đối với việc này, trong lòng nàng cũng thập phần không thoải mái, cảm thấy mẫu thân cho dù có yêu thương cháu gái, cũng nên bảo trọng thân thể, sao có thể bởi vì một cháu gái không còn mà đã làm hỏng mất thân thể mình?
Hoắc Diệu buông xuống mặt không nói lời nào.
"Đúng rồi, sức khỏe Nghiên tỷ nhi hiện tại thế nào? Đại bá mẫu ngươi có nói lúc nào đón nàng trở về không?" Hoắc Như lại hỏi.
Hoắc Diệu lắc đầu, "Con vẫn luôn ở Phật đường chép kinh Phật, không rõ ràng lắm những việc này."
Hoắc Như cũng chỉ hỏi một chút, chất nữ vẫn luôn ở tiểu Phật đường tựa như ni cô kham khổ trong chùa, không biết cũng là bình thường.
Nàng hơi hơi nheo đôi mắt, lại cùng nói chuyện trong chốc lát, rốt cuộc đứng dậy cáo từ.
Hoắc Diệu đứng dậy theo đưa nàng ra cửa.
Hoắc Như đi đến trước cửa thùy hoa ngũ phòng, nhìn hoa lê yên lặng nở rộ trên đầu cành cách đó không xa, nhẹ nhàng đung đưa trong gió lạnh đầu xuân, có chút thương cảm nói: "Cũng không biết từ khi nào, trong nhà đã biến thành như vậy, giống như sau khi Thù tỷ nhi hồi kinh, Tĩnh An Hầu phủ đã không có một việc nào trôi chảy hết"
Hoắc Diệu bỗng dưng trừng lớn đôi mắt.
Hoắc Như cười cười, quay đầu nhìn nàng, dường như nghĩ đến cái gì, châm chọc nói: "Bất quá, hôn sự của chính nàng thật ra rất trôi chảy, gả cho một hôn phu cử thế vô song không nói, nghe nói Nhiếp lão phu nhân cùng Ý Ninh trưởng công chúa đều rất che chở nàng, hoàng hậu nương nương trong cung cũng thập phần yêu thích nàng, hiện tại còn sinh được một nhi tử béo có phúc khí...... Nữ nhân này phúc khí cả thế gian, nàng đều hưởng hết, cũng thật làm người ta hâm mộ."
Hoắc Diệu nghe được lời này, không biết nên lộ ra biểu tình gì mới tốt, trong lòng có chút hoảng sợ.
Sau đó, liền thấy cô mẫu cười như không cười nhìn nàng, nói: "Diệu tỷ nhi, ngươi nói đúng không?"
Hoắc Diệu tránh đi nàng tầm mắt, cúi đầu nói: "Thất tỷ từ trước đến nay đều là người có phúc khí."
"Có phúc khí?" Hoắc Như a một tiếng rồi cười lạnh, "Cũng không biết phúc khí này là từ đâu đến, cũng không sợ hưởng không được."
Dứt lời, Hoắc Như cũng không lại để ý nàng, sửa sửa y phục trên người, trong gió lạnh đầu xuân, dẫn theo nha hoàn bà tử rời đi.
Hoắc Diệu đứng ở chỗ đó, nhìn theo thân ảnh nàng rời đi, thật lâu không thu hồi tầm mắt, đến khi một cơn gió lạnh thổi tới, một vật gì đó lạnh băng rơi xuống trên mặt, ngẩng đầu nhìn lại, mới phát hiện trời mưa.
Mưa tuyết mùa xuân này còn có thể lạnh hơn cả tuyết
Nha hoàn nhanh chóng mang dù tới, đỡ nàng trở về phòng.
Trở lại trong phòng, Hoắc Diệu thất thần được bọn nha hoàn hầu hạ rửa mặt thay y phục đã bị ướt nhẹp trên người, nghĩ lời cô mẫu nói, càng nghĩ trong lòng càng hoảng sợ, lại có chút không tin.
Nàng vẫn luôn hâm mộ Hoắc Thù, hâm mộ nàng rõ ràng từ nhỏ đã bị gia tộc vứt bỏ, ăn nhờ ở đậu, hẳn phải là người đáng thương, nhưng nàng vẫn sống được tùy ý hơn bất cứ ai, có bà ngoại yêu thương nàng như vậy, thậm chí sau khi hồi kinh, còn có hôn sự tốt đẹp như vậy, được rất nhiều người thích như vậy
Vốn trong lòng nàng còn có chút mừng thầm, mặc kệ tỷ tỷ khác mẹ này có bao nhiêu tốt, tổ mẫu đều không thích nàng, thậm chí là chán ghét nàng.
Nhưng vì sao tổ mẫu lại chán ghét nàng?
Rõ ràng tổ mẫu là người đặt nặng tiền đồ gia tộc nhất, dựa vào dung mạo cùng xuất thân Hoắc Thù, tổ mẫu hẳn là sẽ đào tạo tốt nàng
mới đúng, cho dù lúc trước bởi vì Ngu thị chết, tổ mẫu cùng Ngu gia có chút không thoải mái, nhưng lại không liên quan hậu bối, huống hồ chi đó vẫn cháu gái ruột thịt của tổ mẫu, tổ mẫu không có lý do chán ghét nàng như vậy
Nhưng cho đến lúc tỷ tỷ này gả vào Vệ Quốc Công phủ, tổ mẫu vẫn không thay đổi thái độ với nàng ấy, việc này cũng có chút kỳ quái.
Trước kia nàng vẫn luôn không nghĩ ra, còn tưởng rằng bởi vì tổ mẫu chán ghét Ngu thị, hiện tại nghĩ đến, dường như không phải như vậy, thậm chí chân tướng so với nàng nghĩ còn đáng sợ hơn
Trong lúc nhất thời Hoắc Diệu bị dọa sợ, không biết bây giờ nên làm cái gì mới tốt
*** Truyện chỉ đăng tại truyenwikiz.com/tac-gia/nhamy111***
Tĩnh An Hầu phu nhân cầm một cuốn sổ, cùng trưởng tử Hoắc Thừa Giác thảo luận hôn sự của hắn
"Vốn năm trước con nên thành thân rồi, nào ngờ tổ mẫu con......" Tĩnh An Hầu phu nhân nuốt xuống lời định nói, tiếp tục nói: "Ta và cha con đã thương lượng xong, tháng tư có ngày lành, chờ khi con hết hiếu kỳ, liền đem hôn sự của con cùng Triệu gia cô nương tiến hành."
Hoắc Thừa Giác có chút không được tự nhiên nói: "Nhờ cha mẹ làm chủ."
Gương mặt đạm nhiên của Tĩnh An Hầu phu nhân rốt cuộc lộ ra một chút tươi cười.
Trần ma ma tiến vào, liền thấy hai mẹ con đang nói đến hôn sự đại thiếu gia, vẻ mặt đại thiếu gia không được tự nhiên, nhưng vẫn kiên nhẫn ngồi cùng phu nhân, làm trong lòng nàng nhịn không được cảm khái, đại thiếu gia xác thật đã trưởng thành.
Phải nói, từ khi Bát tiểu thư phát sinh chuyện đáng sợ như vậy, thiếu chút nữa làm phu nhân cùng Bát tiểu thư hỏng mất, đại thiếu gia liền trưởng thành, biết đau lòng mẫu thân cùng muội muội, đứng về phía phu nhân
Hoắc Thừa Giác nghe vừa xấu hổ lại thẹn thùng, thấy Trần ma ma lại đây, thở phào nhẹ nhõm, vội nói: "Ma ma lại đây, có phải có việc tìm mẫu thân không?"
Tĩnh An Hầu phu nhân sao nhìn không ra trưởng tử đang quẫn bách, cũng không ép hắn quá mức, cười cho hắn đi ra ngoài, mới vừa nhìn Trần ma ma nói: "Có chuyện gì?"
Trần ma ma liền nói chuyện lúc nãy Hoắc Như lại đây tìm Hoắc Diệu, trên mặt có chút sầu lo: "Phu nhân, đại cô nãi nãi gần đây thường xuyên trở về, vừa trở về liền đi Xuân Huy Đường ngồi hoặc là tìm Cửu tiểu thư nói chuyện, nô tỳ nghe tiểu nha đầu hầu hạ ở Xuân Huy Đường nói, dường như lần nào đại cô nãi nãi cũng đều lôi kéo Cửu tiểu thư nói chuyện, nói đều là việc trong phủ chúng ta, hôm nay hình như còn mơ hồ nghe được là nói về mấy cô nương."
Tĩnh An Hầu phu nhân an tĩnh nghe, bưng chung trà trên bàn lên uống một ngụm trà, thần sắc không đổi
Hiện giờ Tĩnh An Hầu phu nhân đương gia, Trần ma ma là ma ma đắc lực bên cạnh Tĩnh An Hầu phu nhân, trong phủ cũng rất có địa vị, Hoắc Như gần đây thường về nhà mẹ đẻ, hành động quá mức khác thường, cho nên nàng mới sai bảo tiểu nha hoàn quét dọn chú ý một chút, nghe lén các nàng nói cái gì, tuy rằng đứng ở chỗ có chút xa, nhưng ngẫu nhiên cũng có thể nghe rõ một hai câu.
Trần ma ma rất lo lắng có phải vị đại cô nãi nãi này muốn làm chuyện gì hay không
"Phu nhân, nô tỳ cảm thấy, đại cô nãi nãi cùng tam cô nãi nãi tựa hồ đều có chút không thích Thất tiểu thư, mỗi lần đại cô nãi nãi cùng cửu tiểu thư nói chuyện, chung quy đều xả đến trên người thất tiểu thư." Trần ma ma nói.
Tĩnh An Hầu phu nhân châm chọc nói: "Các nàng có thể thích mới là lạ."
Tĩnh An Hầu phu nhân gả đến Hoắc gia nhiều năm như vậy, nơi nào không rõ tính cách hai cô em chồng kia là gì, chỉ sợ mấy năm nay bà bà đã sớm đem việc Hoắc Thù khắc thân tiết lộ cho các nàng biết.
Hoắc Bình còn đỡ, rốt cuộc mấy năm nay nàng theo trượng phu đến nơi xa, không thường ở kinh thành, khá xa cách cùng lão phu nhân, kiêng kị đối với Hoắc Thù không sâu, nhưng Hoắc Như thường về nhà mẹ đẻ, tình cảm cùng lão phu nhân sâu sắc, tự nhiên sẽ nghĩ nhiều.
Chỉ sợ cái chết của lão phu nhân kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến Hoắc Như, thậm chí bởi vì việc Doãn Đông Lâm bị cách chức, làm một năm nay Hoắc Như này sống không trôi chảy, nhịn không được hoài nghi có phải do Hoắc Thù khắc hay không
Rốt cuộc sau khi Hoắc Thù hồi kinh, mấy năm nay liên tục phát sinh nhiều chuyện như vậy, không trách nàng sẽ nghĩ như thế
Cho nên, năm trước ở tang lễ lão phu nhân, hai tỷ muội Hoắc Như mới có thể bởi vì Hoắc Thù làm một chút động tác nhỏ, liền phẫn nộ thành như vậy. Lúc ấy có khả năng các nàng không mang cái chết của lão phu nhân ra tính toán lên mệnh cách khắc thân của Hoắc Thù, nhưng lão phu nhân lấy việc này lải nhải nhiều năm như vậy, hai tỷ muội cũng không thích Hoắc Thù, một chút động tĩnh cũng có thể làm các nàng không vui.
Bất quá sau đó Nhiếp Ngật trực tiếp ra tay sửa trị, làm hai người này ngậm bồ hòn, cũng làm các nàng biết, Hoắc Thù hiện tại là Vệ Quốc Công phủ thế tử phu nhân, không dễ chọc.
Tĩnh An Hầu phu nhân nghĩ đến lúc ấy Nhiếp Ngật nói, sau đó Hoắc Như Hoắc Bình lại phát sinh chuyện, càng thêm khẳng định là do Nhiếp Ngật ra tay. Hoắc Như ở kinh thành, bị chỉnh thật sự thảm, còn Hoắc Bình thì may mắn hơn một ít, sau tang lễ Hoắc lão phu nhân, nàng liền bị bệnh, sau khi dưỡng bệnh xong, liền dẫn theo tiểu nữ nhi trực tiếp về Vân Châu, cho nên không có xui xẻo như Hoắc Như
Bởi vậy có thể thấy được, Vệ Quốc Công thế tử là người cực kỳ bênh vực người mình
Hoắc Như nếu không làm gì còn đỡ, nếu nàng dám lấy việc mệnh cách Hoắc Thù đi gây chuyện, chỉ sợ Vệ Quốc Công thế tử sẽ không phải thiện nam tín nữ gì
Nghĩ đến đây, Tĩnh An Hầu phu nhân nói: "Tùy nàng đi, nàng lăn lộn cũng không ra gì đâu."
Trần ma ma lên tiếng, lại nói: "Vậy còn cửu tiểu thư?"
"Nàng a...... Cũng kệ nàng đi thôi." Tĩnh An Hầu phu nhân lộ ra một nụ cười không rõ ý vị, "Diệu tỷ nhi luôn luôn là người thông minh, nàng biết mình nên làm cái gì. Hơn nữa, có một tỷ tỷ là Vệ Quốc Công phủ thế tử phu nhân, đối với tiền đồ của nàng cũng có chỗ lợi, chỉ cần nàng không phải đứa ngốc, sẽ biết mình nên làm như thế nào."
Trần ma ma sau khi nghe xong, rốt cuộc yên lòng.
Thất tiểu thư giúp phu nhân nhiều như vậy, nàng không hy vọng thất tiểu thư có việc, người tốt nên có báo ứng tốt
Nghĩ đến đây, đột nhiên nghĩ đến Bát tiểu thư đáng thương, Trần ma ma cẩn thận hỏi: "Phu nhân, hiếu kỳ lão phu nhân thực nhanh đã vượt qua, Bát tiểu thư...... Cần phải đón trở về không?"
Thần sắc bình tĩnh của Tĩnh An Hầu phu nhân lộ ra nét khổ sở, nhẹ giọng nói: "Tự nhiên phải đón về, ta còn muốn vẻ vang tiễn nàng xuất giá." Nàng thở sâu, "Cho dù hôn lễ này là giả, ta cũng làm thế nhân biết, Nghiên Nhi của ta gả vẻ vang, cũng không phải không có thể diện."
Tĩnh An Hầu phu nhân rốt cuộc là người kiên cường, chỉ khó chịu trong chốc lát, thực mau lại tỉnh táo, nói tiếp: "Vừa lúc, dựa vào hôn sự Giác nhi , đón nàng trở về, chờ hôn sự Giác nhi xong thì đưa nàng đi."
Sau đó lại phân phó Trần ma ma vài câu rồi cho nàng đi xuống.
*** Truyện chỉ đăng tại truyenwikiz.com/tac-gia/nhamy111***