Khi phu thê Cát Quý Hoành bên này trăn trở vì vị Nhiếp công tử thì bên viện dùng cho khách nhân cũng có một nha hoàn đang vì vị Nhiếp công tử kia mà buồn rầu vô hạn
Hoắc Thù tựa vào trên giường mỹ nhân, thưởng thức ngọc bội màu mỡ dê trong tay, để nha hoàn tùy ý bôi Tuyết Ngưng Sương bảo dưỡng da thịt, một miếng ngọc bội bị nàng xoay qua xoay lại, tựa hồ như muốn nhìn thấu hoa văn trên ngọc, đối với nó yêu thích không thôi
Phẩm chất ngọc thượng hạng, ở trên bàn tay trắng nõn càng thêm đẹp đẽ, cũng không biết là ngọc kia trang điểm cho băng cơ ngọc cốt, hay chính là da thịt trắng nõn không tì vết tô điểm thêm cho ngọc
Ngải Thảo đột nhiên liếc mắt một cái, không thể không thừa nhận, phẩm chất ngọc vô cùng tốt, mà vị công tử tặng ngọc lại càng tuấn mỹ như ngọc
"Tiểu thư, kỳ thật ngọc lão phu nhân cho người càng tốt" Ngải Thảo ẩn ý nói
Hoắc Thù ho nhẹ một tiếng, có chút chột dạ đảo tay, giấu ngọc bội kia lại, thành khẩn nói, "Ngọc bà ngoại cho đương nhiên tốt"
"Hôm nay người thật sự không nên nhận đồ của Nhiếp công tử, đây chính là lén lút trao tặng, nếu bị người khác phát hiện thì có trăm miệng cũng không giải thích được". Ngải Thảo nhịn không được thở dài, nhẹ giọng mà phân tích lợi hại cho tiểu thư nhà nàng
Ngải Thảo là do Ngu lão phu nhân dụng tâm dạy dỗ riêng rồi mới đưa đến hầu hạ bên người ngoại tôn nữ, là một người ổn trọng, chỉ cần chủ tử làm ra hành vi không thỏa đáng cũng có thể ở bên khuyên can vài câu. Đương nhiên, Hoắc thất cô nương là người có chủ kiến, tuy rằng có thể tiếp nhận lời khuyên, nhưng thời điểm nào đó lại quá mức phấn khích, cũng có lúc không nghe, sức chiến đấu quá mạnh, nha hoàn căn bản không theo kịp nàng
Cũng bởi vì như vậy, cho nên đến nay tác dụng phát huy của Ngải Thảo cũng rất hữu hạn, cuối cùng không thể không giúp nàng che giấu một vài thứ
"Vậy không để người phát hiện là được!" Hoắc Thù không chút do dự mà nói
Ngải Thảo chỉ biết im lặng.
Chờ sau khi kết thúc công việc thường lệ hàng ngày, Hoắc Thù xoay người đứng lên, mặc xong áo ngủ màu bạch nguyệt thêu trúc văn, thấy nha hoàn vẫn còn sốt ruột lo lắng, nàng cười tủm tỉm nói: "Ngải Thảo tốt, ngươi đừng lo lắng, sự việc hôm nay ta sẽ không để người khác biết, ngọc bội kia chờ sau khi về lại Bình Nam thành sẽ cất kỹ, không để người khác dễ dàng thấy. Ngươi cũng biết, đây chính là do Nhiếp công tử tạ lễ, có thể thấy được hắn là người tri ân cầu báo, chúng ta cũng không thể không có tình người như thế, đúng không?"
Ngải Thảo một bên thu dọn, một bên trắng mắt liếc nàng nói: "Nếu không phải bộ dạng Nhiếp công tử đẹp, tiểu thư người căn bản cũng không thèm nhận đồ của người ta đi?" Đừng tưởng nàng không biết đức hạnh của tiểu thư nhà mình là như thế nào, một công tử tuấn mỹ như ngọc, xác thật rất khó từ chối
"Mới không phải đó, cho dù bộ dạng hắn khó coi nhưng tính tình tốt, biết lễ thủ lễ, tri ân cầu báo, chỉ cần phẩm đức tốt đó, cũng đáng để cho ta xem trọng hắn rồi". Hoắc Thù phản bác hai câu, sau nghĩ nghĩ cái gì, gãi gãi mặt nói: "Lúc ấy ngươi cũng thấy rồi, hắn.... làm người rất khó cự tuyệt, aiz"
Lời này Ngải Thảo thật ra cũng không có biện pháp cự tuyệt, tình huống lúc đó nàng thấy rõ ràng, Nhiếp công tử kia tuy không nói lời nào, nhưng khí thế trên người quá nhiều, tiểu thư lại là người tính tình tùy tiện, đối với loại tình huống xã giao này, nàng phần lớn đều tùy tâm
"Được rồi, cứ như vậy đi, đừng lo lắng quá nhiều, sẽ mau già đó" Hoắc Thù sờ soạng một phen trên gương mặt tiếu lệ của nha hoàn, đến khi nha hoàn nhíu mày muốn giận, lại cười nói: " Ngày mai ta dẫn ngươi đi thành Nam, ăn bánh rán hành của nhà Lưu lão hán gia, chẳng phải người rất thích sao?"
Ngải Thảo im lặng, ôm tráp hoa hải đường chứa Tuyết Ngưng Sương xoay người rời đi, trong miệng lẩm bẩm vài câu nhưng cũng không lên tiếng phản bác
Chờ đến khi Ngải Thảo thu thập xong quay về, liền thấy tiểu thư nhà nàng đã chui vào trong ổ chăn, trên tay còn cầm ngọc bội thưởng thức, nhịn không được thở dài
Vị tiểu thư này của nàng, khi cẩn thận quả thật cảm động chết người, nhưng đến khi sơ ý lại làm cho người ta lo lắng mà thở dài
Thôi kệ, tốt xấu gì hiện tại tuổi mình vẫn còn nhỏ, cũng còn ở bên cạnh hầu hạ tiểu thư thêm vài năm, đến lúc đó tự mình chú ý là được.
**********
Sau sự kiện tại chùa Bạch Long, trong thành Vân Châu cũng không có biến hóa gì nhiều, trừ bỏ các cô nương gặp lưu phỉ trà trộn vào thành Vân Châu mà lo lắng, nhưng sau khi biết được quan phủ đã bắt được người, cũng không còn để ở trong lòng
Về sau, Hoắc Thù cũng không còn ra cửa cùng tỷ muội Cát gia, đều là chính nàng tự mang nha hoàn và thị vệ đi ra ngoài
Cát Linh xưa nay không thích đi ra ngoài, ngày đêm tay không rời quyển sách, ngẫu nhiên khi hứng thú đến, đánh đàn luyện tay, ngâm thơ vẽ tranh, tự đắc nhạc khúc, cũng không thân thiết với vị biểu muội Hoắc Thù này, lãnh lãnh đạm đạm, giống bộ dạng nàng đối đãi với người ngoài
Nhưng thật ra Cát Kỳ có chút khó chịu, từ sau ngày đó, nàng bị mẫu thân giữ lại ở nhà đọc sách luyện chữ, không thể cùng Hoắc Thù ra cửa vui chơi, cho dù nàng làm nũng cũng không được
Cát gia là nhà thơ lễ gia truyền, gia học sâu xa, đối với việc giáo dục nữ tử vô cùng coi trọng, cũng không thích bộ dạng "nữ tử không tài mới là đức". Trước khi Hoắc Thù đến Cát gia, Cát Kỳ cũng muốn ngày ngày theo tỷ tỷ đi đọc sách cùng các nữ sinh. Hoắc Thù đến hơn nửa tháng, ngày ngày chơi đùa cùng nàng, tự nhiên làm nàng chơi thành quen. Lúc này bị mẫu thân quản thúc, tự nhiên thấy thật khó chịu
Tại thời điểm nàng khó chịu như vậy, Hoắc Thù vẫn không bị quản thúc, muốn ra cửa liền ra cửa, muốn đi chơi liền đi chơi, làm nàng hâm mộ đến mức muốn hỏng rồi
Bất quá loại hâm mộ này cũng biến thành không nỡ khi rốt cuộc Hoắc Thù cũng phải trở về lại Bình Nam Thành
"Thù biểu tỷ, không thể ở lâu hơn mấy ngày được sao?" Cát Kỳ ôm Hoắc Thù, vẻ mặt không nở hỏi
"Không được, bà ngoại nhớ tỷ rồi, tỷ phải quay về" Hoắc Thù buông tay, hôm kia bà ngoại viết thư cho nàng, Hoắc Thù biết mình ở đây cũng gần một tháng rồi, cũng nên trở về thôi
Đối với việc Hoắc Thù trở về, Hoắc Bình là người vui nhất
Tuy nàng không biết có phải mệnh Hoắc Thù không tốt như mẫu thân nói hay không, chỉ là tiểu nữ nhi chơi cùng nàng, càng chơi càng hăng, nào còn bộ dạng tiểu thư khuê cát nên có.