Đợi cho đến khi cuối giờ Mùi, khi nắng chiều nhuộm thắm đẫm nửa bầu trời, một đám người từ thôn trang bắt đầu quay về
Ngu Tòng Liệt cưỡi ngựa đi một bên, Hoắc Thù cùng các biểu tỷ muội ngồi bên trong xe ngựa, mặc dù nàng muốn cưỡi ngựa đi như Ngu Tòng Liệt, nhưng mùa hè ngày dài, cho dù là lúc chạng vạng nhưng nắng hoàng hôn chiếu xuống vẫn rất ác liệt, phơi một chút sẽ bị đen da, các phu nhân Ngu gia không thích các cô nương nhà mình phơi nắng đen nên nàng đành phải cùng các biểu tỷ muội của mình trốn trong xe ngựa
Đột nhiên bên ngoài vang lên một trận âm thanh ồn ào, hai biểu tỷ Ngu Thiến cùng Hoắc Thù rất thích xem náo nhiệt, đương lúc đang mơ màng ngủ gục nghe ầm ĩ liền nhoài người đến cửa sổ để xem, hai cái đầu dựa bên nhau, nhìn đến khóe mắt Ngu Giai nhíu lại, vô cùng bất đắc dĩ
Thực nhanh chóng liền thấy bóng dáng nam nhân nhỏ gầy nhưng rắn rỏi chạy như điên từ ngõ nhỏ ra bên ngoài, phía sau hắn là một phụ nhân bưu hãn trong tay xách con dao mổ heo. Phụ nhân kia một bên đuổi theo nam nhân gầy, một bên tức giận cao giọng mắng, tình hình này vừa thấy cổ quái vừa buồn cười
Người đi trên đường nhịn không được dừng chân xem náo nhiệt, xe ngựa Ngu gia vừa mới vào thành liền bị chặn dường, đành phải dừng lại, rất mau liền biết sự tình như thế nào qua tiếng chửi mắng của phụ nhân xách dao
Đây là nương tử nhà đồ tể giáo huấn trượng phu dám đi uống rượu hoa
Loại chuyện này thường hay nhìn thấy trên phố, đặc biệt là loại phụ nhân vì sinh kế buộc phải xuất đầu lộ diện này, bản thân là người cực có chủ ý, sức cũng mạnh, tức giận liền dám xắn tay áo chém xuống cái người phụ lòng kia, phần nhiều là hù dọa, nhưng thật sự động thủ lại thành chuyện cười trên phố
Người chung quanh đã thành thói quen, nhưng đối với các cô nương được nuôi tại khuê phòng thì loại chuyện này vô cùng mới mẻ
Chờ đến khi phụ nhân lôi tên trượng phu khóc không ra nước mắt rời đi, Ngu Thiến cùng Hoắc Thù đều nhìn chưa đã, chỉ có Ngu Giai nhịn không được che mặt, rất muốn kéo hai người này về.
"Biểu tỷ, phụ nhân kia thật lợi hại, chỉ một tay có thể xách cả một đại nam nhân lên" Vẻ mặt Ngu Thiến cảm thán, sau nghĩ đến cái gì, vỗ tay nói, "Muội cuối cùng cũng đã hiểu, thì ra nữ hài tử nhà chúng ta trước mười tuổi phải đi theo các trưởng bối học chút công phu quyền cước cũng vì nguyên nhân này, về sau gả chồng nếu là nam nhân không nghe lời cũng có thể động thủ giáo huấn"
Khi Hoắc Thù đang vui sướng muốn gật đầu phụ họa nàng một tiếng "Biểu muội rốt cuộc đã thông suốt", liền nghe Ngu Giai bên cạnh mắng một tiếng
Ngu Giai bị hai tiểu nha đầu không biết lựa lời này làm cho xấu hổ muốn chết, tuổi còn nhỏ nói cái gì mà lấy chồng hay không lấy chồng, còn nữa, nữ hài tử nhà bọn họ học công phu là để thân thể khỏe mạnh cứng cáp, cũng phải để sau khi gả đi đánh trượng phu
Ngu Thiến bị tỷ tỷ mắng không nói nữa, vội giả vờ ngoan ngoãn, chờ đến khi Ngu Giai không còn tức giận liền làm mặt quỷ với Hoắc Thù, đến bên tai nàng nói nhỏ, "Vốn dĩ chính là như vậy, Tố Tố sức lực tỷ có, thân thủ lại tốt, về sau không ai có thể khi dễ tỷ"
Hoắc Thù cười sáng lạng, rất đồng quan điểm với biểu muội nói, "Đương nhiên, tỷ sao có thể để người khác khi dễ được? Nếu về sau có người khi dễ muội, muội nói cho tỷ biết, tỷ giúp muội trùm bao bố hắn"
Hai cô nương nhanh chóng cười thành đoàn
Ngu Giai bất đắc dĩ, không biết như thế nào sửa lại hai muội muội đang lầm đường lạc lối.
Gió đêm thổi bay sa mành, Viên Trì từ trong tiệm sách đi ra, vừa vặn nhìn thấy dung nhan ngây thơ hồn nhiên trong xe kia, không khỏi nhìn đến ngây ngốc, đến khi phản ứng lại người đã đi ra trước
"Ngươi là ai? Sao không lộ mặt?" Ngu Tòng Liệt kéo dây cương, sắc mặt không vui nói.
Viên Trì phục hồi lại tinh thần mới phát hiện mình thiếu chút nữa nằm dưới vó ngựa, sắc mặt thay đổi, bất quá thực mau bị gương mặt xuất hiện ở cửa sổ hấp dẫn lực chú ý, đôi mắt ngơ ngác nhìn thẳng nàng
Hoắc Thù ghé mặt vào khung cửa sổ nhìn người đang ngây ngóc nhìn mình, sau khi nhận ra hắn mới kinh ngạc hỏi, "Ngươi lại muốn ăn đòn à?". Nàng nhớ rõ Viên Ngũ lang này lần trước trêu ghẹo biểu tỷ, vẻ kiêu ngạo kia, chắc ở nhà cũng là một tên được sủng ái, chưa từng chịu qua mùi khổ
Nói cũng đúng, đau khổ đầu tiên trong cuộc đời của Viên Trì vẫn là do Hoắc Thù ban cho
Viên Trì mặt đỏ tai hồng lắc đầu, hắn dù ngốc cũng biết trước mặt cô nương mình ngưỡng mộ không thể nói chuyện như trước được, vội nói: "Hoắc cô nương, ta vừa rồi chỉ là không cẩn thận..."
Hoắc Thù liếc mắt đánh giá hắn một cái, phát hiện Viên Ngũ Lang đã có chút thay đổi, không càn rỡ giống lần trước, tính tình cũng ổn định, nghĩ là do giáo huấn lần trước nên liền buông mành
Cho đến khi xe ngựa Ngu gia rời đi, hắn vẫn còn ngơ ngác nhìn
Từ lần trước mẫu thân trở về nói với hắn Ngu gia không có ý kết thân, hắn đã cảm thấy mất mát một thời gian, cuối cùng lại nghĩ, có phải do hắn chưa có công danh cho nên Ngu lão phu nhân mới không muốn gả cháu gái cho hắn. Hắn nghe nói Ngu lão phu nhân sủng ái cháu ngoại gái duy nhất này vô cùng, tất nhiên là muốn chọn cho nàng vị hôn phu tốt, nếu hiện tại hắn có công danh, Ngu gia sẽ không cự tuyệt nhanh như vậy.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, hắn nghe lời mẫu thân nói, bắt đầu nổ lực học hành, tính sang năm tham gia kỳ thi mùa thu
Hôm nay ngày hiếm hoi hắn ra khỏi cửa đến tiệm đọc sách, không ngờ lại gặp được cô nương hắn tâm tâm niệm, nàng tựa vào cửa sổ nhìn hắn, nắng hoàng hôn chiếu vào gương mặt tươi đẹp của nàng, thoạt nhìn nàng tốt đẹp đơn thuần nhưng càng rực rỡ hơn ánh dương, làm cho hắn cứ ngẩn ngơ ngắm
Sau khi gặp lại Hoắc Thù, Viên Trì lại càng thêm quyết tâm thi lấy công danh, sau đó liền đến Hoắc gia cầu hôn!
********
Ngu Tòng Liệt quay đầu lại, nhìn