"Biểu tỷ, nếu người Hoắc gia khi dễ tỷ, tỷ nhất định không được ngây ngốc đứng đó để người khi dễ" Ngu Thiến dặn dò nói, Hoắc gia có thái độ gì Ngu gia bọn họ không biết, đương lúc bọn họ nghĩ Hoắc gia vĩnh viễn cũng không để ý đến Bình Nam thành còn một vị cô nương thì lúc này họ thật lại đến đón người
Mỗi khi Ngu Thiến chỉ cần nghĩ đến điểm này liền thấy giận không thể tả, thật sự chán ghét Hoắc gia
Hoắc Thù gật đầu, nhìn biểu tỷ muội lo lắng cho mình vội nói: "Hai người không cần lo láng cho muội, muội lớn như vậy rồi, còn để cho người khác khi dễ sao? Nghe nói kinh thành rất coi trọng quy củ, chỉ cần muội giữ quy củ, bọn họ cũng không thể vô duyên vô cớ làm khó muội được!"
Nhìn bộ dáng nàng lạc quan, Ngu Thiến trợn mắt nói: "Tỷ chẳng lẽ biết trưởng bối muốn làm khó tỷ rồi tỷ tùy tiện đi tìm đại một cái cớ à? Nghĩ quá đơn giản. Tỷ nhìn bộ dạng Bạch gia xem, càng đừng nói đến kinh thành bên kia"
Bình Nam thành Bạch gia cũng là thế gia vọng tộc, nhưng toàn gia nháo thành chướng khí mù mịt, trưởng bối không hiền, hậu bối bất hiếu, còn làm việc thiếu đạo đức, làm sụp đổ sự nghiệp cùng hoang phế thanh danh tổ tông gầy dựng, ngay cả phụ nhân nội trạch nghe qua cách hành sự của nhà này chỉ có thể lắc đầu thở dài
Hoắc Thù nghĩ đến sự tình Bạch gia, nhịn không được lo lắng
Ngu Giai bất đắc dĩ trừng mắt nhìn đường muội nói: "được rồi, nói nhiều như vậy để làm gì? Bạch gia bên kia là không cần mặt mũi, có thể so sánh với hầu môn thế gia tại kinh thành được sao? Yếu điểm của gia tộc là thể diện, sẽ không hành sự như Bạch gia được đâu, nên không cần lo lắng"
Đến buổi tối, các huynh đệ Ngu gia từ Kỳ Sơn trở về, liền nghe biết sự tình Hoắc Thù hồi kinh
Ngu Tòng Liệt là người đầu tiên chạy tới, còn có Ngu Cửu lang, Ngu Thập Lang, Thập nhất lang, Thập nhị lang chờ, đều nhanh vào Tùng Đào viện thỉnh an tổ mẫu, thuận tiện tìm Hoắc Thù
"Thật sự phải đi về sao?" Ngu Tòng Liệt nhíu mày hỏi
Vẻ mặt Hoắc Thù trầm trọng nói, "Đây là đương nhiên"
"Không thể không trở về sao?" Ngu Tòng Liệt lạnh mắt nói, trong lòng rất khinh bỉ Hoắc gia, mười mấy năm chẳng hề quan tâm thì cả đời này đừng quan tâm không tốt hơn sao? Hiện tại trưởng bối nào đó bị bệnh liền lon ton tới cửa đòi người về, nghĩ lại thật vô cùng khuất nghẹn
"Đừng nói lời ngốc này!" Ngu Tòng Tín đánh gãy lời đệ đệ, đỡ cho hắn xúc động nói ra lời gì đó làm biểu muội khó xử. Tiếp theo quay đầu nói với Hoắc Thù: "Tố Tố đi đường nhớ cẩn thận, nếu có việc gì nhớ rõ đến tướng quân phủ tìm Ngũ thúc, đừng gánh một mình"
Ngu ngũ lão gia mấy năm trước sau khi thành thân, liền mang theo thê tử lưu tại tướng quân phủ ở kinh thành
Hoắc Thù nhìn các biểu ca biểu đệ quan tâm, rốt cuộc nhịn không được cười xán lạng nhìn bọn họ nói: "Muội biết rồi, mọi người cứ yên tâm"
Ngu Tòng Liệt nguyên bản đang yên tâm, nhưng vừa thấy nàng cười thành bộ dáng này, nhịn không được thở dài: "Tố Tố, chú ý lời nói việc làm!" Hiện tại Hoắc gia lão thái gia bệnh tình nguy kịch, tùy thời liền có thể đi, loại thời điểm này làm cháu gái sao có thể cười thành bộ dạng như vậy được chứ?
Hoắc Thù lập tức lộ ra vẻ mặt u sầu, thấy tam biểu ca không nhìn mình chằm chằm nữa thì nhẹ nhàng thở ra
Ở đây mọi người đều biết tam ca bọn họ là người khó ở, tâm hồn kia còn nặng nề hơn cả văn nhân, thật không giống võ tướng, thường xuyên có thể chú ý đến các chi tiết nhỏ mà người thường không chú ý, các huynh đệ đều không dám lỗ mãng trước mặt hắn
Chờ đến khi các biểu ca cùng biểu đệ rời khỏi, Tùng Đào viện lại trở nên quạnh quẽ
Đêm này, Hoắc Thù lại đến bên giường bà ngoại, kề bên người bà nói: "Bà ngoại con luyến tiếc bà ngoại" Thanh âm tiểu cô nương đã mang theo nghẹn ngào
Nàng lớn như vậy, kỳ thật đã đi qua rất nhiều nơi, khi còn nhỏ cùng cữu cữu và các biểu ca đi biên thành, đi một lần cũng mất mấy tháng. Nhưng khi đó bên người nàng có thân nhân yêu thương, cho dù đi xa bà ngoại, nhưng nàng biết mình cuối cùng cũng trở về
Nhưng lần này người Hoắc gia đến đây làm nàng mới ý thức được, nàng kỳ thật là con cháu Hoắc gia, theo lẽ thường phải quay về Hoắc gia, những người đó mới là thân nhân của nàng, nơi đó mới là nơi nàng nên ở
Nhưng nàng chưa từng gặp qua bọn họ, cái gọi là cốt nhục chí thân chẳng qua là một đám người xa la chưa hề gặp mặt, nói gì là tình cảm?
Ngu lão phu nhân nhẹ nhàng vỗ đầu nàng, cười nói: "Hài tử ngốc, có gì mà không nỡ chứ? Cô nương gia sau khi lớn lên, sớm muộn gì cũng phải gả người, sẽ rời khỏi phụ mẫu cùng thân nhân"
"Nhưng con còn chưa đến tuổi gả chồng đâu" Nàng không cao hứng nói, "Liền là đến tuổi gả chồng, cũng phải cho người ta thời gian chuẩn bị chứ? Đằng này đột nhiên gọi người trở về, y như mạnh mẽ bức hôn vậy"
Ngu lão phu nhân dở khóc dở cười, vờ đánh đầu nàng nói: "Nói hươu nói vượn, cô nương gia nói lời này cũng không e thẹn"
Hoắc Thù sát lại gần bà ngoại, nhỏ giọng nói: "Con chỉ nói với bà ngoại, những người khác mới không nói đâu, nên không cần e lệ"
Dưới ánh đèn mù mờ, Ngu lão phu nhân nhìn tiểu cô nương chưa hết tính trẻ con, không biết nên khóc hay nên cười, vẫn là tiểu nha đầu, chưa có lớn đâu, cũng không biết lần sau khi gặp lại, có phải đã thành đại cô nương biết dư vị tình sầu rồi hay không
Nghĩ như vậy, Ngu lão phu nhân có chút thương cảm
"Bà ngoại...." Hoắc Thù rất mẫn cảm đối với cảm xúc người đối diện, đặc biệt là đối với người nàng quan tâm, phát hiện bà ngoại có gì đó không đúng, liền hối hận không nên nói những lời này
"Được rồi, sáng mai còn xuất phát nữa, ngủ đi" Ngu lão phu nhân nhẹ nhàng xoa đầu nàng
Hoắc Thù nằm trên giường, tỉ mỉ nhìn gương mặt bà ngoại
Ngu lão phu nhân bật cười nói: "Nhìn cái gì?"
Tiểu cô nương thành thật nói, "Con muốn cẩn thận nhìn mặt bà ngoại, lần sau khi gặp lại, hi vọng bà ngoại vẫn như vậy, đừng thêm nếp nhăn nào nữa"
Ngu lão phu nhân nghe được vừa ấm áp lại chua xót, dường như yêu thương tận cùng, cuối cùng cũng không cười nổi
********
Tuy rằng đêm trước Hoắc Thù ngủ khá muộn, nhưng ngày hôm sau trời còn chưa sáng, nàng liền lên đường hồi kinh
Nàng quay đầu nhìn về phía Ngu gia nằm im trong nắng sớm, mơ hồ có thể nhìn thấy bà ngoại đứng ngay cửa thùy hoa của Tùng Đào