Tiếng chém gϊếŧ bên ngoài liên tiếp mấy ngày trời, huyết tinh đầy đất, người bên trong xe vén nửa màn, ánh sáng loang lổ, tựa như có một giới hạn ngăn cách với thế giới bên ngoài, hình thành nên một thế giới yên tĩnh, trong trẻo nhưng lạnh lùng
Ngồi bên trong ánh sáng loang lổ đó, thiếu niên mặc cẩm bào xanh ngọc, mi dài mắt phượng, mặt tựa như ngọc, môi lại như vẽ, tóc dài đen nhánh, tuấn mỹ đến cùng cực. Hắn im lặng ngồi ở chỗ kia, lưng thẳng tắp, tựa như vách núi cô độc tựa lưng vào gốc thanh tùng, lại như nước chảy bốn phía đùa giỡn với thanh liên, vừa thanh vừa nhã. (nhamy111: ồ mô, tả chi mà còn đẹp hơn con gái nữa, hiii)
Trong giây lát đó, các loại hỗn tạp của thế giới bên ngoài dường như thối lui, chỉ còn lại duy nhất người bên trong xe
Thần sắc của hắn an tĩnh lạnh nhạt, không vì ngoại vật bên ngoài mà thay đổi, lâm nguy không loạn
Tựa hồ cảm nhận được tầm mắt của nàng, đôi mắt phượng đang cụp xuống của thiếu niên kia dường như từ từ nhướng lên, thẳng hướng nàng nhìn lại, con ngươi đen thẳm như hồ sâu không đáy, lóe lên ánh mắt hút hồn, trong nháy mắt chộp lấy lòng người, làm cho người ta không thể dời ánh mắt.
Hoắc Thù dừng lại, cảm nhận được động tĩnh phía sau, không kịp lại nhìn kỹ thiếu niên trong xe, rút roi về, roi huyền sắc như linh xà, uốn lượn mà đi, đánh bay một tên giặc cỏ.
Nàng lôi kéo dây cương trong tay, giục ngựa mà đi, nhanh chóng trở về tiếp viện.
Tên thị vệ cao lớn bên cạnh xe ngựa thấy nàng rời đi, thiếu chút nữa nhịn không được muốn nhìn thăm dò phản ứng của chủ tử trong xe một cái, may mắn hắn nhanh chóng khắc chế lại, tiếp tục canh giữ bên cạnh xe, mắt nhìn tám hướng, tùy thời cảnh giác giặc cỏ nhảy ra hành thích.
Đôi mắt phượng của thiếu niên bên trong xe nặng nề nhìn bên ngoài chiến trường qua màn xe đã được vén phân nửa, ánh mắt lập tức đuổi theo tiểu thiếu niên kia, thần sắc lạnh nhạt, nhìn không ra khác thường, chỉ có đồng tử kia tựa hồ như lướt qua cái gì đó
Có Ngu gia quân dũng mãnh thiện chiến gia nhập, trừ bỏ vài tên giặc cỏ đã chạy thoát, còn lại đều bắt quỳ trên mặt đất, chân bị trói chặt, mất đi sức chiến đấu, không thể đào tẩu.
Thị vệ cao lớn bên cạnh xe ngựa nhìn thoáng qua phương hướng vài tên giặc cỏ trốn chạy, nhịn không được thấp giọng hỏi người bên trong xe: "Chủ tử, có cần phái người đuổi theo không?"
"Không cần". Âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng không mang theo chút cảm tình nào vang lên.
Thị vệ cao lớn lên tiếng, thủ thế với các ẩn vệ chung quanh, ý bảo không cần đuổi theo
Hoắc Thù khi ngồi xuống, lập tức lướt nhìn qua chung quanh, ánh mắt nhịn không được phiêu hướng xe ngựa cách đó không xa
Xe ngựa kia vách xe màu đỏ thẫm, dưới ánh sáng của buổi chạng vạng, vách xe ẩn ẩn màu hổ phách sáng bóng, lộ ra một loại xa hoa thanh quý, cửa xe lộ ra một bộ nhiều mành xe bằng túi vải lưới mịn, trừ những thứ đó ra không còn đồ trang sức gì khác, trong sự đơn giản lộ ra một loại lịch sử tao nhã. Lúc này mành kia đã buông xuống, che lấp đi người bên trong xe, không thể lại nhìn thấy hình dáng.
Hoắc Thù hồi tưởng lại một thoáng kinh hồng lúc trước, trước mắt kinh diễm, không khỏi có chút dư vị.
Khó có khi được nhìn thấy một vị mỹ nam tử, tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng vẫn để người khác cảm thấy thú vị vô cùng.
Bề ngoài tốt có thể làm cho người ta ý vui do cảnh đẹp, tâm tình vui sướng, Hoắc Thù là một tục nhân, tự nhiên cũng yêu thích vẻ đẹp bên ngoài, tuy chỉ là một thoáng vội nhìn qua, nhưng dung mạo thiếu niên bên trong xe kia không tầm thường, khí chất hơn người, vì vậy vẫn lưu lại dấu vết trong lòng nàng.
Hoắc Thù lại nhìn thoáng qua, ánh mắt chuyển tới thị vệ thân hình cao lớn uy mãnh bên cạnh xe ngựa, thị vệ kia là người biết võ, nhớ lại tình hình lúc trước hắn hộ vệ bên cạnh xe ngựa, Hoắc Thù có thể xác định võ nghệ hắn cực kỳ bất phàm, nếu quen biết, nàng có thể tìm hắn lãnh giáo một phen, đáng tiếc là không quen biết, nàng cũng không thể mạo muội đi tìm người ta mà đàm luận đánh nhau, nếu ngoại tổ mẫu biết, chắc chắn nhất định sinh khí...
Đáng tiếc chính là lúc này, Ngu gia gia tướng lần này hộ tống nàng đi Vân Châu thành – Lư thị vệ lại đây nói: "Tiểu thư, trời chiều rồi, thời gian đến thành trấn còn khoảng một canh giờ, người trước lên xe nghỉ tạm, nơi này giao cho thuộc hạ lo liệu là được rồi". Rốt cuộc cũng không muốn để cho vị tâm can bảo bối này của Ngu lão phu nhân lăn lộn bên ngoài quá lâu.
Hoắc Thù nhìn về phía thương đội bên kia đang giải quyết hậu quả, lại liếc mắt nhìn về phía xe ngựa màu mận chín cách đó không xa, không biết vì sao, nàng luôn cảm thấy bọn họ cùng thương đội không hợp nhau, giống như người cùng đường, thấp giọng hỏi: "Lư thị vệ, vài tên giặc cỏ đào thoát lúc trước công phu cũng không tệ, ngươi cảm thấy bọn họ là giặc cỏ sao?"
Lư thị vệ nhanh chóng liếc liếc mắt nhìn người ăn mặc như thiếu niên lộ ra bộ mặt khiến người ta khó suy đoán là nam hay nữ, yên lặng mà nói với chính mình, vị này chính là cô nương, vị này chính là cô nương, vị này chính là cô nương!
Sau khi mặc niệm ba lần, mới thấp giọng nói: "Tiểu thư, đây không phải điều người nên quan tâm"
Hoắc Thù khép miệng lại, bĩu môi lải nhải một tiếng, ngoan ngoãn quay đầu ngựa đi.
Trở lại trong xe ngựa, Ngải Thảo lập tức thò tay qua kiểm tra nàng có bị thương hay không.
Hoắc Thù bỏ roi trong tay xuống, cười đến không tim không phổi, "Yên tâm đi, trường hợp nhỏ nhoi này sao có thể khiến ta bị thương? Nếu ta vô dụng như vậy, bọn người Ngũ cửu cửu chắc chắn lại xách ta đi giáo trường thao luyện"
Nhiều thế hệ Ngu gia trấn thủ Tây Bắc, ưa chuộng võ công, các cô nương trong nhà trước khi mười tuổi đều có thể tùy theo phụ thân cùng các huynh đệ tập võ cường thân. Nàng từ nhỏ lớn lên tại Ngu gia, trước mười tuổi, không ít khi đi theo Ngũ cửu cửu cùng biểu ca luyện võ, thân võ nghệ này đều là do Ngũ cửu cửu chân truyền, mà sức lực của nàng còn lớn hơn các nam nhân tầm thường vài phần, sau khi học võ có thể làm được ít công to, ít người có thể địch lại
Ngải Thảo nhịn không được trắng mắt liếc nàng một cái, lời nói thấm thía: "Tiểu thư, người là cô nương gia, đừng cả ngày đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ, lão phu nhân đã mở miệng, không để cho Ngũ lão gia cùng các thiếu gia lại dạy người võ công, người liền yên ổn đi, người hôm nay đã mười bốn tuổi, sang năm cập kê liền phải gả chồng"
Nói tới đây, Ngải Thảo liền thở dài.
Không nói đến việc cô nương trước khi mười tuổi giơ đao múa kiếm, sau mười tuổi, lão phu nhân thấy nàng thật sự