*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/search/nhamy111***
Nghe được hoàng đế hỏi chuyện, Nhiếp Ngật quay đầu nhìn thoáng qua Liên Thanh
Liên Thanh thấy thế, liền nhìn về phía Khánh Nguyên đế
Quả nhiên, Khánh Nguyên đế buồn cười vẫy vẫy tay với Liên Thanh, Liên Thanh cúi người, thật cẩn thận lui ra bên ngoài điện, không dám nghe cậu cháu hai người nói chuyện. Tuy rằng hắn cũng rất hiếu kỳ vì sao Vệ Quốc Công thế tử lại nhìn trúng Thất cô nương Tĩnh An Hầu phủ, nhưng ý Vệ Quốc Công thế tử rõ ràng là không muốn cho hắn nghe, nên đành phải đi ra ra ngoài.
Ra cửa, Liên Thanh nhịn không được cảm khái Vệ Quốc Công thế tử biết cách lấy lòng người
Từ trước đến nay hắn đều đối đãi với Khánh Nguyên đế bằng chân thành, cho dù là sự việc mất mặt, cũng có thể đỏ mặt báo lên chưa bao giờ giấu giếm qua. Việc này đối với một vị đế vương có ham muốn khống chế phi thường mạnh, là một điều đáng quý, cũng không trách nhiều năm như vậy, Vệ Quốc Công thế tử vẫn luôn được thánh sủng không suy, các hoàng tử vừa hâm mộ vừa ghen tị, chỉ có thể âm thầm nhẫn nhịn đến nội thương cũng không dám biểu hiện ra ngoài
Bên trong điện, quả nhiên Nhiếp Ngật kể lại với hoàng đế sự tình năm nào trải qua ở Tây Bắc, nói: "Nàng từng giúp qua ta, bộ dạng đẹp, có ân đối với ta.... Quan trọng nhất chính là, lòng ta có nàng"
Nhiếp Ngật nỗ lực nhìn sàn nhà trần thuật, đáng tiếc gương mặt như ngọc kia đã nhiễm một tầng đỏ ửng
Kháng Nguyên đế buồn cười nhìn bộ dạng thẹn thùng khó nén của hắn, lại cười nói: "Như lời ngươi nói, vị Hoắc Thất cô nương này cũng thật khó lường, nguyên là do Ngu lão phu nhân dạy dỗ ra, cũng không trách được như thế"
Nghe được hoàng đế nói, khóe môi Nhiếp Ngật hơi nhếch lên, hiển nhiên là do người trong lòng được trưởng bối mình coi trọng khen ngợi, làm hắn cực kỳ vui vẻ
Kháng Nguyên đế bị bộ dáng của hắn chọc cười, nói: "Lòng người có nàng, vậy nàng cũng thích ngươi?"
Nhiếp Ngật rũ mắt xuống, vô cùng thành thật nói: "Ta không biết"
"Không biết? Thế Cẩn của trẫm như ngọc không tì vết, tuyệt thế tư dung, nàng như thế nào lại không thích?" Trong lòng Khánh Nguyên đế có chút mất hứng, cảm thấy ánh mắt vị Tĩnh An Hầu cô nương này nhất định có vấn đề
Không phải hắn khoe khoan, phong thái của Nhiếp Thế Cẩn, thế gian hiếm thấy, có thể dưỡng ra một hài tử như ngọc không tì vết, vẫn luôn là việc hoàng đế luôn kiêu ngạo nhất, hắn cảm thấy Nhiếp Thế Cẩn có thể lớn lên thành bộ dạng này đều là công lao của hắn, là do hắn vất vả mười mấy năm dạy dỗ ra
"Ta cùng với nàng chỉ vội vàng gặp gỡ qua vài lần, mỗi lần đều là nàng ra tay tương trợ, nhìn được đối với ta vẫn chưa có tư tình nam nữ. Sau này tuy ta biết qua thân phận của nàng, nàng lại là tự nhiên hào phóng, nàng vẫn chưa yêu cần báo ân, tuân thủ nghiêm ngặt quy củ. Trái lại là ta, thấy nàng dung mạo diễm lệ, tâm sinh rung động, lại biết nàng đối với ta vẫn chưa có tình ý...."
Thổ lộ tâm sự của mình trước mặt người khác, liền cho dù là trưởng bối thân cận, vẫn làm hắn thoạt nhìn cực kỳ thẹn thùng như cũ
Tâm tình Khánh Nguyên đế tốt hơn rất nhiều, xem ra đó là cô nương có giáo dưỡng có quy củ tốt, phát sinh từ tình cảm, dừng lại trong lễ nghĩa, hơn nữa phẩm đức cao thượng, xác thực là lương xứng*
*lương xứng: mối lương duyên xứng đáng
Nhớ tới ngày hôm qua đã từng nói trong Ngự Hoa Viên, tự nhiên Khánh Nguyên đế không thể nói không giữ lời liền nói, "Ầy, để Ý Ninh chọn ngày tốt đi Tĩnh An hầu phủ cầu hôn, chờ đến khi Tĩnh An Hầu phủ đáp ứng hôn sự này, trẫm liền tự mình tứ hôn cho các ngươi, như dệt hoa trên gấm vậy"
Khóe môi Nhiếp Ngật nhếch lên, khuôn mặt tuấn mỹ như minh châu tỏa sáng, thanh tuấn không tì vết
Kháng Nguyên đế thấy mặt mày hắn giãn ra, tâm tình vui sướng, nhịn không được bật cười, lập tức cho người triệu Ý Ninh trưởng công chúa tiến cung
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/nhamy111***
Ý Ninh trưởng công chúa nghe nói hoàng đế triệu mình tiến cung, không biết có chuyện gì, chờ đến sau khi dò hỏi được sáng nay nhi tử Vệ Quốc Công thế tử cũng vào cung, ít nhiều cũng hiểu được nguyên nhân hoàng đế triệu mình vào cung lần này
Chờ đến khi Ý Ninh trưởng công chúa vào cung, liền thấy Khánh Nguyên đế và trưởng tử ngồi đánh cờ cùng nhau
Thiếu niên tuấn mỹ như ngọc dáng ngồi đoan chính, không chút cẩu thả, tay cầm cờ đen, đang nhìn chằm chằm vào bàn cờ
Hoàng thượng dáng vẻ tùy ý, trong tay cầm chén trà, chậm rãi uống, đang dùng ánh mắt trêu ghẹo nhìn thiếu niên đối diện
Thấy một màn này, tâm tư Ý Ninh trưởng công chúa xoay chuyển vài lần, mỉm cười nói: "Hoàng huynh hôm nay gọi ta tiến cung làm gì? Chẳng lẽ gọi ta đến đây xem các người chơi cờ?"
Nhiếp Ngật nghe tiếng mẫu thân, vội vàng đứng dậy hành lễ thỉnh an
"Một người chơi cờ dở như ngươi, để cho ngươi lại đây xem cờ, chỉ sợ cuối cùng cũng bị ngươi khoa tay múa chân, đừng hòng mà chơi cờ thống khoái". Xưa nay thái độ của Khánh Nguyên đế đối với muội muội cùng mẹ đều là tùy ý, không chút do dự vạch trần đức hạnh của nàng, "Cũng chỉ có phò mã chịu được đức hạnh này của ngươi"
Ý Ninh trưởng công chúa cười dỗi nói: "Xem cờ không nói chính là chân quân tử, hoàng muội chỉ là tiểu nữ tử, không cần tính toán nhiều như vậy"
Sau khi hai huynh muội nhàn thoại vài câu, Ý Ninh trưởng công chúa hỏi: "Hoàng huynh hôm nay triệu ta tiến cung làm chi?"
Khánh Nguyên đế nhìn về Nhiếp Ngật đang xem bàn cờ, cũng không cho hắn rời đi, lại cười nói: "Tất nhiên là vì hôn sự của Thế Cẩn. Ở tiệc thưởng cúc ngày hôm qua, nghe nói Thất cô nương Tĩnh An Hầu phủ dung mạo diễm lệ, tư nghi tú mỹ, làm người thấy khó quên được"
Ý Ninh trưởng công chúa trong lòng liền rõ, hiểu được hẳn là trưởng tử đã nói cùng hoàng đế việc này, nhưng mà ngẫm lại cũng không kỳ quái, cơ hồ có thể nói trưởng tử là do một tay hoàng đế nuôi lớn, xưa nay hắn có tâm sự gì, đều chưa từng tìm mẫu thân nói, chỉ biết tiến cung tìm cữu cữu hắn
Trong lòng Ý Ninh trưởng công chúa thở dài một cái, rất nhiều chua xót, lại cảm thấy đối với nhau như vậy cũng rất tốt, lại nói: "Hoàng huynh nói không sai, vị Hoắc Thất cô nương kia xác thực rất tốt. Hoàng muội cũng thật thích nàng"
Nói, nàng nhìn thoáng qua trưởng tử đang ngồi bên đó chơi cờ, trong lòng thoáng có chút chần chừ
Các trưởng bối đang thảo luận việc hôn sự, hài tử vậy mà còn ngồi ở đây? Sủng người cũng phải có giới hạn thôi chứ?
Ý Ninh trường công chúa tuy rằng cũng sủng ái hai hài tử sinh cùng phò mã Hứa Gia, nhưng trong lòng nàng cũng có chừng mực, cũng không sủng ái đến vô pháp vô thiên. Nếu so sánh với hoàng huynh, nàng cảm thấy sủng ái của mình với hai đứa nhỏ thật đúng là còn thiếu
Dường như đang chờ nàng nói lời này, Khanh Nguyên đế thực tự nhiên mà nói tiếp: "Vậy chọn một ngày lành, chọn bà mối đến Tĩnh An Hầu phủ cầu hôn trước. Vậy người đi cầu hôn cần phải chọn ... " Khánh Nguyên đế trầm ngâm một hồi, đánh nhịp định ra Vinh Thân Vương
Ý Ninh trưởng công chúa: "....."
Không người nào tùy hứng hơn vị hoàng đế này
Để một thân vương đi cầu hôn cho cháu trai mình, mặt mũi tuy có đủ, nhưng phân lượng quá nặng, nếu cầu hôn cho Thái tử đương triều thì còn chấp nhận được. Chỉ là Khánh Nguyên đế không có con chính thê nên đến giờ vẫn chưa định ra Thái tử, các hoàng tử trừ bỏ Hoàng trưởng tử, hoàng thứ tử đã thành thân, các hoàng tử còn lại vẫn chưa có vợ
Sau khi Ý Ninh trưởng công chúa rời khỏi Càn Thanh Cung, chậm rãi thở ra
Hôm nay tiến cung, việc hôn nhân đại sự của trưởng tử nàng vẫn luôn lo lắng cứ như vậy mà định ra, mặc kệ có ngoài ý muốn hay không, Tĩnh An Hầu phủ Thất cô nương chính là Vệ Quốc Công thế tử phu nhân tương lai ván đã đóng thuyền
Sau khi rời khỏi Càn Thanh cung, Ý Ninh Trưởng công chúa cũng chưa ra khỏi cung, mà là hướng Nhân Thọ Cung của Thái hậu đi tới
Thái hậu là sau khi Nguyên Hậu mất đi được tiên đế sắc phong kế hậu, chỉ sinh được một nữ nhi là Thái Ninh trưởng công chúa, sau khi Khánh Nguyên đế đăng cơ, tôn bà làm thái hậu, nhập chủ Nhân Thọ Cung
Thái hậu hôm nay triệu mấy công chúa đến bên người nói chuyện thưởng nhạc, nghe nói Ý Ninh Trưởng công chúa tiến cung tới, vội cho người nghênh đón nàng vào
Chờ sau khi Ý Ninh Trưởng công chúa đi vào, các công chúa ngoan ngoãn đứng dậy thỉnh an nàng
Thái hậu thân thiết gọi Ý Ninh Trưởng công chúa đến ngồi bên cạnh mình, lại cười hỏi: "Ý Ninh hồi lâu không tiến cung rồi, lúc này vội việc gì vậy?"
Ý Ninh Trưởng công chúa mỉm cười nói: "Dù gì cũng là một ít việc của các hài tử, khi làm mẫu thân rồi mới biết, vì các hài tử mà cả ngày vội tới vội lui, một khắc cũng không nhàn được"
Nghe được lời này, Thái hậu cũng rất tán đồng nói, "Xác thật đúng như vậy, lấy Thái Ninh ra nói đi, nàng hiện tại là nương hai hài tử, cũng đã lâu không rảnh tiến cung gặp ai gia rồi"
"Thái Ninh là người sủng hài tử, không trách được nàng như vậy. Hôm qua Sùng nhi uống rượu ở phủ ta, hôm nay tỉnh lại không thiếu được khó chịu do say rượu, Thái Ninh hẳn rất đau lòng, xem chừng hôm nay sẽ không thể tiến cung gặp mẫu hậu được rồi"
Thái hậu kinh ngạc nói: "Hắn uống say? Đang yên đang lành vì sao lại uống say?"
"Còn không phải do nghiệp chướng kia của ta sao, tự nhiên kéo biểu đệ hắn theo uống rượu, Sùng nhi thế nên liền theo hắn uống". Trên mặt Ý Ninh Trưởng công chúa mang theo ý giận, giọng nói lại có phần trách cứ
"Nói bậy, bọn hắn là biểu huynh đệ, thân cận một chút có gì sai. Khó có được Sùng nhi hợp ý Thế Cẩn, tự nên như thế"
Ý Ninh Trưởng công chúa cười cười, cũng không tiếp lời này
Ánh mắt Thái hậu hơi tối, trên mặt vẫn nụ cười như cũ, cũng do bảo dưỡng thỏa đáng, nên nhìn như phụ nhân trên dưới bốn mươi tuổi, gương mặt hơi tròn, vẫn thường mang theo ý cười, hiền lành như bộ dạng Bồ Tát
Sau khi hai người nói chuyện chốc lát, Thái hậu liền cho các công chúa đến thiên điện chơi, tiếp tục cùng Ý Ninh Trưởng công chúa tùy ý trò chuyện, cho tới cuối cùng, vẻ mặt Ý Ninh Trưởng công chúa buồn rầu nói: "Tiệc thưởng hoa ngày hôm qua, ta khổ tâm an bài lâu như vậy, rốt cuộc đứa nhỏ Thế Cẩn cũng nhìn trúng một cô nương, còn chưa xong,