*** Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com/tac-gia/nhamy111***
Hoắc Thù ngồi ở một gian sương phòng tại Lâm Giang Tiên, nhìn thiếu niên đối diện, có chút ngượng ngùng
Nàng tuy rằng cũng có đói bụng, nhưng lúc ấy ý của nàng là muốn mời hắn ăn điểm tâm, không phải thứ tốt thì cần phải chia sẻ với người mình thích hay sao! Mà cuối cùng lại bị hắn mang tới bên này ăn, cái này làm nàng có cảm giác mỗi lần gặp mặt hắn, nàng đều không thể thoát khỏi chữ ăn được
Bà ngoại nói cô nương gia cần phải rụt rè, nàng không rụt rè như vậy có khi nào dọa hắn chạy mất hay không?
Ừm, cũng đã định thân rồi, chắc không thể nào đâu!
Lâm Giang Tiên tuy rằng nổi tiếng nhất về trà bánh, nhưng cũng có vài món đồ ăn làm chiêu bài, chỉ là số lượng không nhiều lắm, hơn nữa người bình thường đến đây ăn đủ loại điểm tâm cũng đủ no rồi, cũng sẽ không nghĩ tới ăn cơm uống rượu, nếu muốn ăn cơm vẫn nên đến tửu lâu bên cạnh thì hơn
"Hôm nay có ngỗng say, cá hấp, vịt nướng, rau thập cẩm, bồ cầu da giòn,....." Nhiếp Ngật nghiêm trang đọc thực đơn, sau đó nhìn về phía nàng dò hỏi, "Đều kêu một ít được không?"
Đương nhiên được!
Hoắc Thất cô nương rụt rè nói, "Huynh xem thử"
Nhiếp Ngật hơi hơi cúi đầu, che lại ý cười bên môi
Nhiếp Ngật duỗi tay kéo dây thừng được bện bằng chỉ năm màu bên cạnh, một trận âm thanh đinh đang đinh đang vang lên, Nguyên Võ mang một cái hộp sơn hồng khắc hoa Lăng Tiêu mang vào, bày ra trên mặt bằn, cầm thực đơn ra ngoài
Nhiếp Ngật mở hộp ra, bên trong có chín ngăn, mỗi một ngăn được bày một loại điểm tâm tinh xảo, rót cho nàng ly trà, làm tư thế thỉnh, âm thanh nhu hòa hỏi, "Hôm nay tiến cung thuận lợi không?"
Hoắc Thù nói một tiếng cảm ơn, nâng ly trà lên chậm rãi uống, sau đó nhìn hắn một cái, hỏi: "Huynh muốn nghe lời nói thật không?"
Nhiếp Ngật sửng sốt, biểu tình vừa đủ ôn hòa nói: "Tố Tố, nàng có thể tin tưởng ta"
Hoắc Thù đỏ mặt, lần đầu tiên cảm thấy nhũ danh của mình dễ nghe như vậy, trái tim cũng như muốn bay lên. Nàng xác thật có thể tin tưởng hắn, hiện tại bọn họ cũng đã định thân, năm nay sau khi nàng cập kê, hôn kỳ của bọn họ liền sẽ được thương nghị, xem chừng cũng nhanh thôi
Nàng lại uống một ngụm trà làm mình trấn định lại, rồi mới nói: "Kỳ thật cũng không tệ, được ban thưởng một đống đồ, chỉ là thái hậu nương nương thoạt nhìn có chút không nóng không lạnh, An phi nhìn rất tốt với ta nhưng lại giống có chút ý kiến, áy náy lại lớn hơn, nàng cũng không thể làm gì. Tào quý phi rất cảm tạ ta cứu Tam hoàng tử, lại có hơi quá mức nhiệt tình, giống như đang muốn mượn sức ta, chỉ có hoàng hậu nương nương, ta nhìn không hiểu ý nàng, bất quá nàng cũng không có ác ý với ta. Còn có Tứ công chúa, nàng đối với ta cũng thật nhiệt tình, khắp nơi giao hảo"
Nhiếp Ngật an tĩnh mà nghe, đến khi nàng dứt lời, trong lòng hắn có chút gợn sóng, rất kinh ngạc với nhạy bén của nàng
Cô nương này làm cho người ta cảm giác tựa như một tiểu cô nương không rành thế sự, được Ngu gia bảo hộ đến cực kỳ tốt, tính tình hoạt bát rộng rãi, những sự việc không tốt chưa bao giờ để trong lòng khiến mình khó chịu, làm người chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn đến tận tâm, giống như một cô nương đáng yêu không hề có chút tâm cơ nào
Chỉ là nàng thật sự rất nhạy bén, người đối với nàng tốt hoặc không tốt hoặc sự việc, nàng đều rất rõ ràng
Không biết Ngu lão phu nhân dạy nàng như thế nào, lại dạy ra được một cô nương như vậy, làm hắn càng thêm yêu thích
Trong lòng Nhiếp Ngật có vài phần vui sướng, mỉm cười nhìn nàng, nói: "Lần này nàng lập công lớn, cữu cữu khích lệ nàng, các nàng tự nhiên đều phải tỏ vẻ!"
Thế nên mặc kệ trong lòng các nàng nghĩ như thế nào, cho dù không cảm kích, ngoài mặt cũng phải tỏ một phen thái độ
Hoắc Thù nga một tiếng, đem chung trà đã uống trống không đưa qua, đương nhiên là để hắn tiếp tục châm trà
Nhiếp Ngật cũng không bực, vì nàng rót trà, ngón tay trắng nõn thon dài đặt trên ấm trà tử sa, tay kia ấm kia, đều phá lệ mà đẹp
Tiếp theo Hoắc Thù mang toàn bộ sự tình ở trong cung đều nói cho hắn, không thiếu việc nào, cuối cùng nói: "Tứ công chúa nói chờ sau khi thời tiết tốt, sẽ kêu ta tiến cung ngắm hoa" Sau đó lại hạ giọng, cẩn thận nói: "Hôm nay ta đã dạo một vòng Ngự Hoa Viên, cảm giác thật không có gì để ngắm"
Nhiếp Ngật không nghĩ tới nàng lại thành thật như vậy, nhịn không được muốn cười, hỏi: "Vậy nàng thích tiến cung không?"
"Không thích" Hoắc Thất cô nương vô cùng thành thật đáp, sau đó nhìn hắn, không đem lời trong lòng nói ra
Đám nữ nhân trong cung kia, sinh sống trong mấy tấc vuông nơi đó, cả ngày cũng không có làm gì, chỉ có thể đấu tới đấu lui, mệt đến phát hỏng. Nói một lời cùng các nàng, cũng phải vòng tới vòng lui, lúc nãy nàng thiếu chút nữa bị Tứ công chúa nói xoay vòng vòng nên có chút không muốn nói chuyện với Tứ công chúa, đối với lời mời của Tứ công chúa, tự nhiên cũng không có hứng thú gì
Tuy rằng nàng không nói rõ, nhưng từ biểu tình của nàng Nhiếp Ngật cũng có thể đoán được đôi chút, thiếu chút nữa đã cười ra thành tiếng. Cô nương này việc tốt như thế còn không muốn chứ? Đáng yêu tới mức hắn hận năm nay không thể lập tức cưới nàng đem về nhà...
"Nếu không thích, vậy không đi, nếu Tứ công chúa kêu nàng tiến cung, nàng liền tìm cơ hội đẩy, đẩy không được thì tìm An Dương" Nhiếp Ngật dặn dò nói, rốt cuộc lo lắng cô nương thành thật này trong mắt hắn sẽ bị chịu thiệt, đặc biệt là nếu hắn không có ở kinh thành che chở, trong lòng luôn lo lắng
"Được!" Hoắc Thù đáp đến nhanh chóng
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, Nguyên Võ tự mình đem thức ăn đã chuẩn bị tốt lên đây, nóng hầm hập, hương vị thức ăn lan tỏa
Hoắc Thù cảm thấy bụng càng đói, bất quá Nàng còn nhớ rõ cần phải rụt rè, cho nên chờ sau khi bữa cơm kết thúc, nàng vẫn ăn không no như cũ
Nhiếp Ngật nhìn nàng một cái, chờ khi đưa nàng ra cửa, trong tay Nguyên Võ đã cầm mấy cái tráp điểm tâm Lâm Giang Tiên đưa cho Ngải Thảo
Sắc mặt Ngải Thảo có chút đơ đơ, cũng cảm thấy không quá thích hợp, vì sao mỗi lần tiểu thư nhà nàng cùng Nhiếp thế tử ở bên nhau, Nhiếp thế tử đều đưa nàng một đống đồ ăn? Chẳng lẽ sự tình tiểu thư mỗi bữa đều phải ăn ba chén cơm Nhiếp thế tử đều đã biết?
Sau khi lưu luyến không rời cáo từ Nhiếp Ngật, Hoắc Thù lên xe ngựa trở về Tĩnh An Hầu phủ
Nhiếp Ngật đứng trên lầu hai Lâm Giang Tiên, nhìn theo xe ngựa Tĩnh An Hầu phủ biến mất trong đường phố, thần sắc trên mặt đã thu liễm lại, chỉ còn thừa một mảnh nghiêm nghị
Nguyên Võ mang theo chưởng quầy Lâm Giang Tiên tiến vào
Chưởng quầy tiến lên hành lễ, nhìn sườn mặt nghiêng lạnh băng của hắn, liền nói chuyện cẩn thận một chút: "Thế tử, đây là việc bí mật Xương Nghĩa Hầu cùng Hộ Bộ Thượng Thư đã trao đổi" Nói, cung cung kính kính đem một quyển sách nhỏ cực mỏng trình lên
Nguyên Võ tiếp nhận, đưa đến tay chủ tử
Nhiếp Ngật lật lật, nháy mắt thần sắc thêm vài phần lạnh lùng
Chưởng quầy Lâm Giang Tiên vùi đầu đến cực thấp, thủ đoạn của vị thế tử này hắn đã lãnh hội qua, chọc đến hắn, không chết cũng bị lột da, huống chi sự tình lần này đề cập đến quá nhiều người như vậy, cũng không biết triều đình có rơi vào một trận run chuyển lớn hay không
Cho đến khi Nguyên Võ đưa mắt ra hiệu, chưởng quầy Lâm Giang Tiên nhanh chóng khom người lui xuống
Nhiếp Ngật khép quyển sách nhỏ kia lại, lại nhìn thoáng qua thời tiết âm u bên ngoài, nói: "Nguyên Võ, qua mấy ngày nữa ta sẽ rời kinh, việc ở kinh thành bên này liền giao cho ngươi"
Nguyên Võ lên tiếng, trong lòng hiểu rõ, kỹ thuật trong lòng chủ tử không yên tâm Hoắc thất cô nương
*** Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com/tac-gia/nhamy111***
Buổi sáng liền tiến cung khi trở về đã là giờ Mùi, thời gian cũng tương đối lâu, thế nên người Tĩnh An Hầu phủ đều có chút lo lắng
Chờ sau khi nghe nói Hoắc Thù đã quay trở về, trên có Hoắc lão phu nhân, dưới có Hoắc Nghiên đều nhẹ nhàng thở ra
Đón gió xuân se lạnh, Hoắc Thù khoác áo choàng da chuột xám nạm hoa hồng lụa bước vào, liền thấy trong phòng ngoại trừ tổ mẫu Hoắc lão phu nhân, còn có đám người Tĩnh An Hầu phu nhân, Ngũ phu nhân
Chờ sau khi Hoắc Thù hành lễ, Hoắc lão phu nhân liền gấp không chờ nổi, hỏi: "Hôm nay tiến cung như thế nào?"
Hoắc Thù liền đen sự tình trong cung đơn giản nói qua một lần, phần lớn đều giản lược, nhưng nghe vào tai Hoắc lão phu nhân cùng Tĩnh An Hầu phu nhân, liền thành từ thái hậu, hoàng hậu đến Quý Phi đều tốt, đối với nàng không tiếc ban thưởng, hai người nghe được vô cùng cạn lời
Ngũ phu nhân sau khi nghe được những đồ ban thưởng đó, trái tim liền giống như sôi trào, vô cùng khó chịu
Những đồ này nếu là ban thưởng cho ngũ phòng thì thật tốt, đáng tiếc đây là trong cung ban thưởng riêng cho Hoắc Thù, không thuộc về quỹ chung, trừ khi Hoắc Thù tự mình giao cho quỹ chung phân phối, dĩ nhiên Hoắc Thất cô nương cũng không có loại nhận thức vĩ đại này
Ngũ phu nhân chờ sau khi nàng nói xong, há mồm liền nói: "Thù tỷ nhi, hôm nay thái hậu cùng hoàng hậu nương nương ban thưởng cho ngươi nhiều đồ vật như vậy, có thể thấy được các nàng đều thích ngươi, chỉ đáng thương Diệu nhi còn đang bị thương, hiện tại còn nằm trên giường không gượng dậy nổi, một chút nữa ngươi cần đi xem nàng"
Hoắc Thù