*** Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com/tac-gia/nhamy111***
Bên trong Nam Uyển có một con sông do nước từ bên ngoài thành chảy vào tạo nên, nước sông cũng không cao, chảy vòng quanh rừng hoa đào, bờ sông được lót phẳng bằng những viên đá xanh, cách đó không xa còn có đình đài lầu cát, tạo nơi chốn nghỉ chân cho những quý nhân đến đây du ngoạn
Vì ngày Tiết Thượng Tị, Đại Hạ triều xưa nay đều có tập tục mở tiệc bên sông, đủ loại mĩ vị thức ăn hình dáng tinh xảo cùng rượu nhạt được đặt trong hộp gỗ đỏ khắc hoa, hộp gỗ lại được đặt trên một cái mâm có thể nổi trên mặt nước, bồng bềnh trôi xuôi theo dòng nước, người bên bờ muốn ăn có thể duỗi tay vớt lên
Trước khi đến Nam Uyển, Hoắc Thù đã hỏi thăm rất rõ tình huống tiệc bên bờ sông, rất mong chờ mỹ thực do các đầu bếp nấu nướng tỉ mỉ làm ra, không ngờ tới mới vừa đi tới gần liền nghe được có người kêu lên rơi xuống nước
Chờ khi các nàng đi qua, liền thấy một đám các quý nữ trang điểm ưu nhã đến tự phụ đứng ở trên bờ nhìn vào bên dưới sông
Nước sông sạch trong thấy cả đáy, nước cũng không sâu, chỉ tới giữa eo và bụng, nhưng người ở trong nước lại bị hai ma ma to khỏe cầm cây dài nhấn vào trong nước, làm người trong nước bất luận giãy giụa như thế nào cũng đều không bò được lên bờ
Thức ăn trên mâm gỗ bồng bềnh trôi không ngừng từ đầu nguồn xuống, toàn bị làm chao đảo tại chỗ này, có rất nhiều thức ăn đã bị rơi xuống nước
"Làm gì vậy?" An Dương quận chúa nhíu mày hỏi
Nghe được tiếng An Dương quận chúa, các cô nương trên bờ quay đầu lại, thần sắc không giống nhau, có người rõ ràng đang kinh sợ, có người vui sướng khi người khác gặp họa, có người lại lạnh nhạt thờ ơ. Khi những người đang kinh sợ nhìn thấy An Dương quận chúa, ánh mắt sáng lên, nhịn không được lùi ra bên cạnh, lộ ra người bị đám người che khuất
Chỉ thấy bên bờ sông viền đá xanh, Tân Dương quận chúa Cao Quân một thân bối tử mới tinh màu đỏ viền chỉ bạc thêu đồ án cây kim ngân đối xứng đứng ở chỗ đó, trên đầu cắm bộ kim diêu bảy món phượng hoàng giương cánh sáu mặt nạm ngọc sáng chói mắt, bên môi đầy ý cười âm lãnh, lạnh lùng người giãy giụa trong sông
Nghe được âm thanh nàng quay đầu lại, khi nhìn thấy An Dương quận chúa cùng Hoắc Thù, trong mắt tuôn trào oán hận mãnh liệt
Ánh mắt Cao Quân chậm rãi lướt qua người Hoắc Thù, hơi hơi nâng cằm lên, nói: "An Dương, đừng tới xen vào việc người khác!"
An Dương quận chúa không đếm xỉa tới nàng, nỗ lực nhận biết cô nương bị nhấn trong sông, khi phát hiện đây là Tứ cô nương Hoàng Thục Tĩnh của phủ Xương Nghĩa Hầu, không khỏi có chút kinh ngạc, tiếp theo không đồng tình nói: "Tân Dương, Hoàng Tứ đắc tội với ngươi như thế nào? Ngươi lại muốn nhục nhã nàng như vậy? Còn không cho người kéo nàng lên?"
Khi An Dương quận chúa xụ mặt lại có vài phần uy nghiêm, hai bà tử kia không tự chủ được liền buông lỏng tay
"Ai cho phép các ngươi buông tay? Tiếp tục!" Cao Quân lạnh lùng nói, anh mắt bất thiện nhìn An Dương quận chúa, "Ta biết ngươi giả hảo tâm, Hoàng Tứ vừa nãy mạo phạm ta, ta bất quá chỉ là cho nàng một giáo huấn thôi!"
"Cho dù là giáo huấn, đẩy người rớt vào trong sông thì thôi đi, hà tất gì sỉ nhục người ta như vậy!" An Dương không đồng ý đáp lời
"Ta chính là muốn sỉ nhục nàng, thì sao?" Cao Quân cười lạnh nói: "Cho rằng có Đại hoàng tử chống lưng, ta liền sợ Xương Nghĩa Hầu phủ?"
Nghe được lời này, ánh mắt cô nương xung quanh hơi lóe
An Dương quận chúa không muốn cãi nhau với người đầu óc có bệnh, lập tức cho hai bà tử bên người nàng kéo hai người kia ra, mang Hoàng Thục Tĩnh từ trong sông kéo ra ngoài
Cao Quân muốn cho người này một giáo huấn, tự nhiên không đồng ý, nhìn người xung quanh kêu lên: "Các ngươi là người chết à? Còn không mau qua giúp ta một tay?"
Các cô nương khác hai mặt nhìn nhau, giúp như thế nào a? Hai người này đều là quận chúa do hoàng thượng phong, một người là quận chúa thân vương phủ, một người là quận chúa trưởng công chúa phủ, chỗ dựa sau lưng đều lớn, một người trong đó cũng không thể trêu vào, mặc kệ giúp bên nào đều phải đắc tội với bên kia, nên nào dám ra tay
Trong lúc các cô nương chần chờ, liền thấy nha hoàn bà tử bên người hai quận chúa đã liền giằng co với nhau
Mắt thấy diễn biến sắp sửa thành xô xát ẩu đả, thật sự khó coi, An Dương quận chúa có chút sinh khí, đặc biệt là nhìn Cao Quân đứng ở đó cười lạnh, rõ ràng chính là muốn nhìn nàng xấu mặt, tức khắc liền nổi giận, vội bắt lấy Hoắc Thù kêu lên: "Tố Tố, có người khi dễ ta, mau tới giúp ta a"
Nghe nàng không có tiền đồ nói như thế, Cao Quân cực khinh bỉ, nhưng cũng có chút sợ, cảnh giác mà oán độc nhìn Hoắc Thù, sợ nàng động thủ với chính mình
Sự tình Tết Thượng Nguyên đêm đó, người thật sự chứng kiến Hoắc Thù ra tay không nhiều, nhưng Cao Quân tìm được đường sống trong cõi chết, chính là biết rất rõ lợi hại của Hoắc Thù, trong lòng nàng chán ghét Hoắc Thù, cảm thấy lúc ấy cho dù Hoắc Thù không ra tay, thị vệ cũng có thể cứu nàng, Hoắc Thù bất quá là làm việc thừa chỉ vì muốn phủ Thái Ninh trưởng công chúa tạ ơn mà thôi
Chẳng lẽ nàng cho rằng nàng cứu mình một mạng, là có thể làm tiêu tan sự việc nàng đoạt người trong lòng của mình?
Hoắc Thù đã đoạt mất nam nhân cả đời nàng tâm tâm niệm niệm muốn gả, nàng hận Hoắc Thù muốn chết, sao còn có thể cảm ơn nàng ta?
Tuy là như thế, nhưng nàng vẫn là có chút sợ thân thủ của Hoắc Thù, một cô nương gia lại có thân thủ lợi hại như vậy, thật sự kì quái, cũng làm nàng không dám khinh thường nàng ta
Tay áo Hoắc Thù run lên, trong tay liền có thêm một cái roi huyền sắc cực nhỏ, không nói hai lời vung roi ra ngoài
Các nha hoàn bà tử đang giằng co với nhau lập tức ai nha một tiếng, đều bị quét đến một bên, trong đó còn có hai người xui xẻo bị rơi xuống nước, roi vung vung vài cái liền cuốn mấy người đang bên dưới sông lên tới, ném vào trên bờ, trong đó liền có Hoàng Thục Tĩnh - Tứ cô nương Xương Nghĩa Hầu phủ
Cao Quân thấy thế, tức giận gần chết, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Hoắc Thù
Hoắc Thù quay đầu hướng về nàng cười cười, nói: "Quận chúa, đắc tội"
Không biết tay nàng động như thế nào, roi kia như một con linh xà, tự động bò lên quấn lấy cổ tay nàng, ống tay áo to rộng trượt xuống che lấp đến kín kẽ, cái gì cũng không nhìn thấy, nháy mắt lại biến thành dáng vẻ một quý nữ hiền thục
Các cô nương ở đây nhìn thấy đều sửng sốt, giống như còn chưa thấy rõ ràng việc gì xảy ra đã kết thúc
An Dương quận chúa cực kỳ vui vẻ, hất cằm nói với Cao Quân: "Cho dù Hoàng Tứ mạo phạm ngươi, chỉ cần trừng phạt một phen là được rồi, cần gì làm đến mức khó coi như vậy? Hành động trước công chúng như thế, cũng không sợ bôi xấu mặt mũi Hoàng bá phu, cẩn thận Hoàng bá phụ thu hồi danh hiệu quận chúa của ngươi lại" Nàng hù dọa nói
Cao Quân bị miệng lưỡi sắc bén của nàng làm tức giận đến run môi, giận dữ nói: "Ta giáo huấn người mạo phạm ta, ngươi cũng muốn quản, ngươi quản hơi nhiều rồi đó. Còn nữa Hoắc Thất, ngươi dám ra tay với nha hoàn của ta, ngươi cho rằng có Ý Ninh cô mẫu chống lưng là ta sẽ sợ ngươi sao? Người đâu!" Nàng kêu lớn
Những bà tử canh chừng ở cách đó không xa nghe được âm thanh của nàng, nhanh chóng chạy tới
"Hoắc Thất mạo phạm bổn quận chúa, mau ném nàng xuống sông!" Cao Quân chỉ vào Hoắc Thù, trong mắt mang theo ghen ghét điên cuồng, lạnh lùng nói
"Đứng lại, không thấy bổn quận chúa ở chỗ này hả?" An Dương đứng che trước mặt Hoắc Thù, khinh thường nhìn Cao Quân, "Là ta kêu Hoắc Thù ra tay, ngươi trút giận lên người nàng được cái gì? Hiện tại người mạo phạm ngươi là ta, ngươi muốn như thế nào?"
Nàng cũng không tin Cao Quân dám quăng nàng xuống sông
Cao Quân xác thật không dám đẩy nàng xuống sông, thấy nàng che chắn trước mặt Hoắc Thù, thần sắc càng âm trầm đến đáng sợ
"Các ngươi đang làm cái gì?"
Một đạo âm thanh hàm chứa tức giận vang lên, mọi người quay đầu nhìn lại, liền thấy đám người Ý Ninh Trưởng công chúa vội vội vàng vàng chạy nhanh qua đây
Lúc nãy người xung quanh thấy sự tình không thể vãn hồi ngay, sớm đã có người cảnh giác chạy đến thông báo cho Ý Ninh Trưởng công chúa. Các nàng nghe nói Cao Quân và An Dương quận chúa xảy ra xung đột, cũng bất chấp cái khác mà chạy nhanh lại đây, không ngờ tới từ rất xa đã nhìn thấy bộ dạng giằng co của hai người, chung quanh còn một đám bà tử ngã trái ngã phải cùng mấy người cả người ướt dầm ướt dề
Thấy đám người Ý Ninh Trưởng công chúa qua đây, các cô nương ở đây vội tiến lên thỉnh an
Hoàng Thục Tĩnh vừa mới được vớt lên bờ ôm mình run lập cập, tuy bây giờ đã tháng 3, nhưng ở trong nước nhúng qua một lần nước lạnh, lại có trận gió xuân thổi đến, lạnh đến khiếp người
An Dương quận chúa lập tức bổ nhào vào lồng ngực của nương nàng Vinh Thân Vương phi, kêu lên: "Nương, Tân Dương biểu tỷ khi dễ con!"
Cao Quân nghe được nàng