*** Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com/tac-gia/nhamy111***
Khi Ngu lão phu nhân được cháu gái đỡ xuống xe, liếc mắt liền nhìn thấy thiếu niên đứng trước con ngựa Đại Uyên Bảo Mã
Dung mạo hắn tuấn mỹ không tì vết, khí chất tự phụ trầm ổn, cử chỉ tẫn hiện đầy đủ phong thái khí độ độc đáo, là một công tử thế gia thập phần ưu tú, một đôi mắt phượng đen như mực lại thâm trầm khó có thể nhìn thấu, biểu hiện ra bên ngoài lại là hờ hững vô hại, lại khiến người không thể dễ dàng buông lỏng
Ngu lão phu nhân nhớ lại một năm trước khi gặp hắn, khuôn mặt hắn còn chứa đựng sự non nớt đặc thù của người thiếu niên, vóc người đơn bạc, tuy cũng ổn trọng nhưng lại không thể so sánh thâm trầm nội liễm của hiện tại, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng khiến cho người khác không cách nào xem nhẹ
Bất quá chỉ là một năm thời gian ngắn ngủi, thiếu niên này đã nhanh chóng trưởng thành, đã trở thành một nam nhân khí độ thâm trầm khó nhìn thấu
Ngu lão phu nhân nhìn hắn, trong lòng không khỏi lo lắng cho cháu gái ngoại
Tố Tố tính tình ngay thẳng lỗi lạc như vậy, chỉ sợ không thể khống chế được nam nhân này, về sau sẽ như thế nào đây?
Nhìn thấy bà, Nhiếp Ngật cung cung kính kính tiến lên hành lễ vãn bối, rũ mắt xuống giấu đi suy nghĩ trong mắt
Ngu lão phu nhân hơi nghiêng người, tránh đi nửa lễ, nói: "Nhiếp thế tử không cần đa lễ"
Nhiếp Ngật nhìn bà cười một cái, nghiêm túc nói: "Đây là việc nên làm! Nếu vãn bối đã định thân cùng Hoắc cô nương, Ngu lão phu nhân chính là trưởng bối của vãn bối, người có thể nhận được lễ này" Dứt lời, lại vái chào lần nữa
Nét mặt tùy ý của Ngu lão phu nhân hơi có vài phần động dung
Năm ngoái khi biết được ngoại tôn nữ vừa hồi kinh 2 tháng liền định thân, trong lòng bà thật sự sinh khí, tưởng rằng Tĩnh An hầu phủ muốn lấy cháu ngoại gái leo lên cửa quyền quý, sau lại biết được trong lòng cháu ngoại gái cũng nguyện ý, thế nên mới không có sinh khí như vậy nữa
Bất quá Ngu lão phu nhân cũng hiểu rõ cháu ngoại gái do tự tay mình nuôi lớn, từ trong thái độ của cháu ngoại gái, có thể phát hiện được một chút khác thường
Nếu tự mình cháu ngoại gái cũng nguyện ý, chẳng lẽ đây là mục đích lúc trước Vệ Quốc Công thế tử đi Bình Nam thành tự mình đến cửa bái phỏng? Liên tưởng đến việc năm trước, Vệ Quốc Công thế tử riêng đổi đường đến Bình Nam Thành, ngữ khí khi tới cửa bái phỏng, lúc ấy Ngu lão phu nhân còn chưa biết rõ vì sao như thế, cho đến khi nghe nói Vệ Quốc Công phủ hướng đến cầu hôn cháu gái, mới có thể bừng tỉnh đại ngộ
Chỉ sợ lúc ấy, Vệ Quốc Công thế tử đã nổi lên ý niệm, tự mình đến cửa tặng lễ cảm tạ, bất quá chỉ là lấy cớ đến cửa mà thôi
Ngu lão phu nhân ngược lại cũng không sinh khí về việc này, một nhà có nữ trăm nhà cầu, đây là vinh hạnh của cô nương gia
Lần này hồi kinh, một là vì Ngu lão phu nhân muốn tham gia lễ cập kê của cháu ngoại gái duy nhất này, hai là thế cục Tây Bắc bên kia có biến hóa, Ngu lão phu nhân lo lắng kinh thành bên này có biến, cho nên muốn trở về nhìn xem, nếu có gì xảy ra, bà cũng có thể kịp thời phản ứng, đem thương vong của Ngu gia giảm đến mức thấp nhất.
Lúc này, Ngu lão phu nhân thấy Nhiếp Ngật hành động như vậy cũng có chút vừa lòng
Lấy thân phận của Nhiếp Ngật, hắn cũng không cần dùng đại lễ như vậy, nhưng hắn tự mình ra khỏi thành đón tiếp bà, có thể thấy được hắn rất coi trọng Tố Tố, đây mới chính là việc khiến Ngu lão phu nhân vừa lòng
Lúc này cẩn thận quan sát kỹ người trẻ tuổi này, ngoại trừ tâm tư hắn quá mức thâm trầm, cũng không phát hiện điều gì không hài lòng
Sau một hồi hàn huyên với nhau lại tiếp tục lên đường
Ngu Thiến ôm hai con tuyết hồ, vẻ mặt hào hứng, dựa gần vào tổ mẫu nói: "Tổ mẫu, hôn phu tương lai của Thù biểu tỷ bộ dáng thật là đẹp mắt, thân phận cũng tự phụ, xem ra hôm sự này cũng không tồi"
Ngu Thiến cũng vui vẻ cho Hoắc Thù, dù sao cũng là từ nhỏ lớn lên bên nhau, quan hệ có thể so sánh bằng tỷ muội ruột thịt, Ngu Thiến cũng lo lắng cho Hoắc Thù không được Hoắc gia coi trọng, việc hôn sự sẽ bị Hoắc gia tùy tiện định đoạt
Ngu lão phu nhân duỗi tay nhẹ nhàng sờ soạn gương mặt hồng nhuận của cháu gái, cười cười
Muốn biết một cửa hôn sự có được hay không, không chỉ nhìn ở bề ngoài mà cần phải xem xét nhiều mặt
Bà không có gì bất mãn đối với Nhiếp Ngật, thậm chí nếu ở thời điểm bình thường, vô cùng thưởng thức người trẻ có năng lực như vậy, tâm tư thâm trầm một ít mới có thể càng bảo hộ tốt chính mình. Nhưng thân phận người trẻ tuổi này cùng với thái độ của hoàng đế, làm bà có chút để ý, còn có Ý Ninh Trưởng công chúa, Vệ Quốc Công phủ, cần phải suy xét thêm bên trong
Tính tình Tố Tố quang minh lỗi lạc, Vệ Quốc Công thế tử thâm trầm nội liễm, Ngu lão phu nhân thực sự không biết hắn rốt cuộc nhìn trúng cháu ngoại gái ở điểm nào
Khi đoàn xe đi đến Thập Lý Đình, liền nhìn thấy Diêu thị cùng Hoắc Thù đứng chờ ở nơi đó
Khi Hoắc Thù biết sắp được gặp bà ngoại thật sự kích động, nào biết vừa mới xuống xe ngựa, liền nhìn thấy cách đó không xa Nhiếp Ngật đang ngồi trên một con bảo mã, tức khắc có chút há hốc mồm, nếu không phải nhìn thấy bên xe ngựa còn có Ngũ cữu cữu Ngu Bác Duyên cùng ký hiệu Ngu gia, nàng còn cho rằng mình đã nghênh đón sai người
Khi Diêu thị nhìn thấy Nhiếp Ngật cũng lắp bắp kinh hãi, về sau liền hiểu rõ đây là có chuyện gì, nhịn không được buồn cười nhìn thoáng qua cháu ngoại gái đang há hốc mồm, cảm thấy Vệ Quốc Công thế tử thật biết cách làm việc, lão phu nhân biết hắn có tâm như thế không chừng sẽ rất cao hứng
Hoắc Thù bị Ngũ cữu mẫu cười đến mặt có chút hồng, liếc nhìn Nhiếp Ngật một cái, liền nhanh chóng bò lên trên xe ngựa bổ nhào vào trong lồng ngực bà ngoại
"Bà ngoại, con tưởng người còn chưa tới...."
Ngu lão phu nhân thấy nàng giống như con nghé con nhảy qua đây, mặt đầy tươi cười, đem cháu gái ngoại ôm vào trong lòng ngực, vỗ vỗ lưng này
Ngu Thiến cũng cao hứng kêu lên: "Thù biểu tỷ, còn có ta nữa mà, ta còn mang Đại Tuyết cùng Tiểu Tuyết đến đây nữa" Nói xong, mang hai con tuyết hồ ngoan ngoãn đưa lên
Hoắc Thù một tay ôm bà ngoại, một tay duỗi ra sau câu lấy cổ biểu muội, hai tiểu cô nương cười thành một khối, Ngu lão phu nhân chỉ có thể bất đắc dĩ mà ôm hai nữ hài tử vào trong lòng ngực
Trong xe ngựa truyền ra từng trận tiếng cười, người ngoài xe ngựa nghe được vô cùng rõ ràng
Ngu Bác Duyên thấy thê tử đi lại đây, xuống ngựa đi đỡ nàng, đi đến trước xe ngựa, nhìn thăm dò hai nữ hài tử đang cười đùa với mẫu thân bên trong, cũng nhịn không được lắc đầu
"Được rồi, được rồi, cũng đừng làm cho người khác chế giễu" Ngu lão phu nhân sửa sửa lại kim thoa cài tóc bị rớt xuống của hai cô nương, cười nói
Hoắc Thù cùng Ngu Thiến thấy sau một hồi đùa giỡn, y phục cùng trang sức đều rối loạn, cũng có chút ngượng ngùng, vội vàng thẳng thân, trước sửa sang lại dung nhan cho lão phu nhân, sau lại sửa sang cho nhau
Diêu thị thỉnh an bà bà lâu ngày không thấy mặt, sau lại kêu hai nhi từ đến thỉnh an tổ mẫu, đoàn người lại mênh mông cuồn cuộn tiến đến kinh thành
Sau khi Nhiếp Ngật đưa đoàn người Ngu lão phu nhân về đến tướng quân phủ, liền cáo từ rời đi
Ngu Bác Duyên có tâm chiếu cố đến ngoại tôn nữ tế tương lai, mời hắn vào phủ uống nước rồi hẳn đi
"Cũng không cần, hôm nào lại qua đây bái phỏng" Nhiếp Ngật từ chối nói, lão phu nhân mới vừa hồi kinh, một đường xe tàu mệt mỏi còn chưa nói, hiện hẳn là muốn đoàn tụ cùng con cháu, hắn không tiện ở lại nơi này quấy rầy
Ngu Bác Duyên cũng nghĩ lại vì nghênh đón lão phu nhân về kinh nên trong phủ có chút rối loạn, rốt cuộc Nhiếp Ngật cũng còn chưa thành thân cùng cháu ngoại gái, cũng chưa được tính là Ngu gia ngoại tôn nữ tế, ngược lại cũng không tiếp tục cưỡng cầu
Sau một phen bận rộn, Ngu lão phu nhân được đón đến Vinh An Cư của phủ tướng quân nghỉ ngơi, Hoắc Thù giống như cái đuôi đi theo phía sau bà ngoại, thập phần ân cần mà đổ nước dâng trà cho bà ngoại, đấm chân xoa bóp giảm bớt mệt mỏi cho bà ngoại
Lão phu nhân thấy bộ dạng tiểu tri kỷ của nàng, trong lòng vừa xót lại vừa mềm, cười nói: "Tố Tố của chúng ta trưởng thành rồi"
Hoắc Thù cười hì hì nói: "Có cao có lớn, cũng là Tố Tố của bà ngoại"
Ngu lão phu nhân sau khi hhưởng thụ xong hiếu tâm của cháu ngoại gái, mới kéo nàng ngồi xuống bên cạnh mình, cẩn thận đánh giá nàng một hồi lâu, cảm khái nói: "Chỉ chớp mắt, Tố Tố đã lớn như vậy rồi, đều là đại cô nương, đảo mắt liền phải gả chồng"
Ngày thường da mặt Hoắc Thù tuy có dày, nhưng bà ngoại ở trước mặt lại nói đến việc hôn sự, vẫn là có chút ngượng ngùng, không thuận theo nói: "Bà ngoại, cho dù con có gả chồng, cũng là Tố Tố của người"
Ngu lão phu nhân thấy nàng khó có được thẹn thùng, nhịn không được trêu chọc nói: "Hôm nay Vệ Quốc Công thế tử
kia riêng ra thành nghênh đón ta, có thể thấy được là người có tâm, bộ dáng cũng đẹp..."
Vẻ mặt Hoắc Thù vui vẻ rạo rực mà nghe bà ngoại khích lệ vị hôn phu, mắt trông mong nhìn bà, hi vọng bà có thể khen nhiều một chút
Nàng thích Nhiếp Ngật, chỉ cần nghe người khác khen hắn, trong lòng nàng lại thấy rất cao hứng
"Nhưng sao bà lại cảm thấy, hình như hắn quá có tâm?" Ngu lão phu nhân chuyển đề tài, vẻ mặt nghi hoặc nhìn cháu ngoại gái
Hoắc Thù cứng đờ, tâm tình lúc này như là có chút vui quá hóa buồn, nhịn không được duỗi tay ra lôi kéo ống tay áo bà ngoại, yếu ớt nói: "Bà ngoại, hắn thật sự rất tốt, lúc trước chúng con gặp qua vài lần, nhưng đều rất giữ quy củ, con tuyệt đối không làm ra sự việc khiến bà ngoại hổ thẹn! Thật sự! Con xin thề!"
Ngu lão phu nhân tin tưởng lời nàng nói, Tố Tố của bà là người thẳng thắn lỗi lạc, chưa bao giờ nói dối qua với bà, ngược lại trong lòng bà là lo lắng Vệ Quốc Công thế tử tâm tư thâm trầm kia, cháu ngoại gái ngốc này của bà bị hắn đưa vào vòng mà không hề hay biết. Tương lai về sau Tố Tố được gả đi qua, không khống chế được phải chịu ủy khuất, không thiếu được phải vì nàng cân nhắc vài phần
"Được rồi, bà ngoại tin tưởng Tố Tố, không cần thề". Ngu lão phu nhân cười nói
Hoắc Thù nhẹ nhàng thở ra, bà ngoại là người quan trọng nhất với nàng, nếu ấn tượng của bà ngoại đối với Nhiếp Ngật không tốt, không thích Nhiếp Ngật, vậy sẽ làm nàng rất khổ sở
Sắc trời hơi tối một ít, Diêu thị mới đến đây nói đã chuẩn bị xong cơm chiều, mời Ngu lão phu nhân đến phòng khách dùng bữa
Sau khi dùng xong cơm chiều, thời gian cũng không còn sớm, nha hoàn đi theo không thể không nhắc nhở Hoắc Thù, nên trở về Tĩnh An Hầu phủ
"Đêm nay con không muốn trở về, con muốn ở lại đây cùng bà ngoại!" Hoắc Thù đương nhiên nói, sau đó dùng ánh mắt trông mong nhìn bà ngoại, "Bà ngoại, sau này con đều lại đây ở cùng người được không?"
Ngu lão phu nhân vỗ vỗ nàng,
không nói gì, nhìn nha hoàn Lăng Hương bên cạnh nói: "Biểu cô nương hôm nay sẽ ở tại nơi này, ngươi đi nói cùng Ngũ phu nhân một tiếng, để nàng sai người đến Tĩnh An Hầu phủ nói một tiếng"
Lăng Hương lên tiếng, liền đi xuống an bài
Hoắc Thù cao hứng không thôi, hướng mặt bà ngoại hun xuống một cái thật vang dội
Buổi tối sau khi rửa mặt, Hoắc Thù liền trực tiếp chui vào chăn của Ngu lão phu nhân, cũng không ngại thời tiết nóng nực, dựa gần vào bà ngoại ríu rít nói không ngừng, nói tới đều là sự tình trong một năm nàng hồi kinh này, có chút việc trong thư đã nhắc qua, có chút việc nhỏ vẫn chưa nói tới, nói đến miệng khô lưỡi nóng vẫn chưa dừng lại
Ngu lão phu nhân mỉm cười nghe, không ngắt lời nàng
Cho đến khi nói về Vệ Quốc Công thế tử, Hoắc Thù ghé vào trong chăn, dùng đôi mắt sáng lấp lánh nhìn bà ngoại, ngượng ngùng nói, "Bà ngoại, con cảm thấy Vệ Quốc Công thế tử có thích con, cho nên con cũng thích hắn, như vậy có đúng không?"
Ngu lão phu nhân sờ sờ đầu nàng, cảm thấy thời khắc này cháu ngoại gái ngoan ngoãn đến khiến bà mềm lòng, cười nói: "Tất nhiên là đúng, nếu đối phương đối đãi với con thật lòng thì con cũng phải thật tâm đối xử với hắn! Nhân tâm phức tạp, rất khó có được tấm chân tình, cho dù có đôi khi không thể tiếp nhận, cũng không thể tùy tiện giẫm đạp tâm ý của người khác!"
Hoắc Thù nghe xong, trên mặt lộ ra nụ cười tươi thật lớn
Ừm, cho nên Vệ Quốc Công thế tử thích nàng như vậy, nàng cũng không thể cô phụ tâm ý của hắn
"Vậy Tố Tố có thích hắn không?" Ngu lão phu nhân mỉm cười hỏi, thấy cháu gái không chút xấu hổ nào nói thích, nhịn không được bật cười, chỉ chỉ mũi nàng nói, "Con gái lớn rồi không thể giữ được, có phải muốn mau chóng được gả qua hay không đây?"
Hoắc thất cô nương đúng thật là có nghĩ như vậy, ước gì mau mau được gả qua là có thể mỗi ngày đều nhìn thấy Nhiếp Ngật, nhưng rốt cuộc ngượng ngùng không dám thừa nhận quá sảng khoái, đành trái lương tâm nói, "Sao có thể chứ, hết thảy đều nghe bà ngoại an bài"
Là nghe bà ngoại an bài, chứ không phải nghe Hoắc gia an bài!
Ngu lão phu nhân nghe hiểu ý tứ của nàng, trong lòng có chút cảm khái!
Đêm nay bà cháu hai người thức trò chuyện rất lâu, cho nên tự nhiên hôm sau liền thức dậy muộn
Thời tiết nóng bức, Ngu lão phu nhân lớn tuổi rồi, nên trong phòng không thể để chậu nước đá, dẫn đến khi mặt trời mọc lên cao, trong phòng liền bắt đầu nóng bức
Khi Hoắc Thù tỉnh lại, thấy bà ngoại cầm một cái quạt hương bồ quạt mát cho nàng, trong lòng cảm động không chịu nổi, cảm thấy trên thế gian này có bà ngoại là tốt nhất
Tinh thần tràn đầy rời giường, lại là một ngày xán lạn tươi đẹp
*** Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com/tac-gia/nhamy111***
Hoắc Thù ở tướng quân phủ liên tục nửa tháng, mừng rỡ không muốn về nhà, cũng mặc kệ người Tĩnh An Hầu phủ có ý kiến gì hay không, bà ngoại không đuổi nàng, nàng liền có thể an tâm ở lại tướng quân phủ, đến nỗi người Tĩnh An Hầu phủ bố trí cho nàng như thế nào, nàng cũng không hay biết
Trong thời gian đó Nhiếp Ngật cùng Hoắc ngũ lão gia cũng đều tới cửa bái phỏng lão phu nhân
Vào ngày thứ hai Ngu lão phu nhân hồi kinh, Hoắc ngũ lão gia mang tâm tình thấp thỏm mà tới cửa
Ngu lão phu nhân nghe nói con rể lại đây, tuy rằng cũng không muốn gặp hắn, nhưng tốt xấu cũng phải giữ lại mặt mũi cho cháu ngoại gái, cho nên sau khi bỏ mặc hắn một chốc lát, mới gọi hắn lại đây
Hoắc ngũ lão gia sau khi cung cung kính kính thỉnh an nhạc mẫu, cũng không biết nói cái gì, cuối cùng cũng chỉ có thể khô khan nói về lễ cài trâm của nữ nhi vào tháng sau
"Lễ cập kê của Thù nhi được định vào đầu tháng tám, chính tân* được mời chính là lão phu nhân Anh Quốc Công phủ, tán giả* là An Dương quận chúa cùng Nghiên tỷ nhi" Sau đó lại nói về các công việc linh tinh trong lễ cài trâm
Ngu lão phu nhân nghe xong, cũng không nói cái gì, chỉ nói: "Tán giả này, liền định An Dương quận chúa cùng Thiến tỷ nhi đi, Tố Tố cùng Thiển tỷ nhi từ nhỏ lớn lên bên nhau, tình cảm các nàng như tỷ muội ruột thịt, Thiến tỷ nhi lần này riêng về kinh cũng là vì lễ cài trâm của Tố Tố"
Hoắc ngũ lão gia sau khi nghe xong, trong lòng ảm đạm, cho rằng nhạc mẫu đây là cực kỳ bài xích người Hoắc gia, cho nên không muốn cho cô nương Hoắc gia làm tán giả tại lễ cập kê của nữ nhi
Ngu lão phu nhân xác thật không thích người Hoắc gia, nhưng đối với các tiểu bối của Hoắc gia lại không có ác ý gì. Trong lòng bà đều có suy tính tỉ mỉ, An Dương quận chúa thân phận tôn quý, có thể làm tán giả cho cháu ngoại gái tự nhiên có lợi đối với cháu ngoại gái, mà cháu gái Ngu Thiến và Hoắc Thù cùng nhau lớn lên, cảm tình không tầm thường, Hoắc Thù cũng hi vọng biểu muội có thể trở thành tán giả trong lễ cập kê của mình
Nói xong việc này, Ngu lão phu nhân cũng không giữ lại hắn, để cho hắn rời đi
*** Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com/tac-gia/nhamy111***
*Chánh tân: vị chủ trì lễ cập kê (hay còn gọi là lễ cài trâm). Người giữ vai trò Chánh Tân là một phụ nữ hiền thục, đảm đang, được mọi người tôn trọng.
*Tán giả: người trợ giúp